Nhiêu Châu là đất Ngô Sở từ thời xa xưa, thịnh hành ca hát nhảy múa với nhiều khúc hát, trên đường phố ngõ hẻm mỗi khi có người qua lại đều nghe thấy tiếng xướng điệu hát dân gian. Đúng lúc này có vị khách đi qua hẻm nhỏ, dưới quán trọ vang lên tiếng hát "Nguyệt tiết chiết liễu ca*".
*Nguyệt tiết: một tháng trong lịch cũ (âm lịch). Chiết liễu: liễu gãy. Cổ nhân có phong tục, khi phải ly biệt bằng hữu thân thiết, người tiễn đưa sẽ tặng một cành liễu gãy cho người đi xa.
"...Gió xuân vẫn tiêu điều, từ bỏ cái cũ lưu lại cái mới. Khổ tâm đâu phải ngày một ngày hai, bẻ cành dương liễu, ưu sầu ngập lòng, rối loạn không thể bày tỏ..."
Tiếng ngân lọt vào tai, càng khiến căn phòng thêm tịch mịch.
Mọi chuyện ập đến đột ngột khiến Trương Thành Lĩnh rơi vào khó xử, nhất thời chỉ biết chôn chân tại chỗ. Cậu là vãn bối, về tình về lý đều không nên xen vào nỗi khổ thầm kín của tôn giả, nhưng đồng thời lại lo lắng một khi Ôn Khách Hành tẩu hỏa nhập ma sẽ ngộ thương ân sư. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì nghe thấy tiếng Chu Tử Thư vọng ra: "Thành Lĩnh, con ra ngoài trước đi."
Thiếu niên vốn chẳng yên lòng nhưng nghĩ đến tình cảm sâu nặng giữa hai người lại thấy dù có giận dữ đến mức nào cũng sẽ không thực sự rút kiếm chĩa vào nhau, liền lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Không có đồ nhi ở đây, đáy mắt Chu Tử Thư gợn lên vài ngọn sóng, không còn bình thản như trước mà có phần giận dữ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-chu-dong-nhan-du-nghiet/198135/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.