Ngôi làng bị bỏ hoang này nằm ở nơi giao giữa hai châu, bị chiến tranh liên miên tàn phá, năm ngoái còn bị nạn châu chấu nên từ lâu đã không còn người ở. Cũng may dù chỉ còn tường vỡ gạch nát nhưng vẫn có thể che gió tránh mưa.
Trương Thành Lĩnh quét dọn qua loa một căn phòng rồi nhóm sẵn lửa, nhưng mãi mà không thấy sư phụ và sư thúc trở về. Cậu sốt ruột toan ra ngoài tìm, chợt từ đâu truyền tới âm thanh kim loại va đập xen lẫn tiếng gió ào ào, hình như có người đang đánh nhau mà tới.
Thiếu niên lập tức dè chừng mấy phần, song quyền vận khí nấp sau cánh cửa, nhìn ra ngoài thông qua khe nứt trên cửa. Dưới ánh trăng có hai bóng người đạp không mà đọ sức, đột nhiên lại gần phía cậu. Trương Thành Lĩnh tiến lên chút nữa nhìn cho thật kỹ, quả đúng là Diệp Bạch Y và Ôn Khách Hành.
Cậu nhất thời ngẩn ra, cảnh tượng này thật là quen thuộc quá. Chỉ là, vì sao Diệp Bạch Y lại xuất hiện ở đây? Sư thúc bị mất trí nhớ của cậu sao lại kết ân oán sống chết với vị kia rồi?
Thấy hai người chiến đấu liên miên không ngừng, cậu thân là sư điệt đương nhiên không có lý nào lại ngồi yên được. Trương Thành Lĩnh nghĩ vậy liền đẩy cửa ra ngoài, không ngờ trông thấy ân sư nhà mình tay cầm mấy con cá tươi nhàn nhã đi tới, như thể hoàn toàn chưa phát hiện ra trận kịch chiến dữ dội nọ.
"Sư phụ, chuyện này là thế nào vậy?"
Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-chu-dong-nhan-du-nghiet/198134/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.