Không có mùi thơm ngào ngạt của omega, chỉ có mùi mồ hôi của đám alpha toàn thân cơ bắp mà thôi, hoạ chăng chỉ có đám beta không có mùi, đối với đám thiếu niên mới lớn thật sự là tra tấn.
Đám con cháu thế gia thì khỏi phải nói, khoá học nặng nề, không được đi chơi, ăn không ngon, ngủ không đủ, còn phơi nắng phơi gió.
Dương Triết nhìn một đám người ể ỏi nằm dài trên bàn mà ghét bỏ, thật là một đám chẳng bằng ai, cả cậu cũng không bằng, thật là mất mặt.
Nhưng mà, bài học đúng là nặng, xem, bắp chân cậu cứng đơ cả rồi, hồi trước lặn mấy chục tiếng dưới nước cũng không có mệt như vậy đâu.
Nói nói, lâu lắm rồi không được bơi, chủ tinh thật sự là khô cằn, chẳng có miếng nước, được cái hồ lớn cũng cất như bảo bối, không cho ai đụng, haizz, nhớ nhà quá.
" xem, người nổi tiếng đang đi ngang qua lớp chúng ta kìa"
Một beta cúi đầu nói với bạn mình.
Dương Triết vừa nghe đã ngẩng phắt đầu lên, ngước mắt nhìn ra, rồi cái chân không chịu nghe cái đầu đã phóng người nhảy ra khỏi bàn.
" đợi đã"
Cậu chặn trước người Lưu Kỳ Trạch, mém tí là đụng vào ngực anh.
Lưu Kỳ Trạch nghe được cái mùi có vẻ quen này thì có chút nhíu mày, nhìn thiếu niên rõ ràng lùn hơn anh nhưng khí thế thì ngất trời.
Dương Triết không ngờ đứng gần người này lại cao hơn cậu như vậy, cơ mà cũng đúng.
" cậu, tôi muốn quyết đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/3253429/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.