Năm đầu tiên trong học viện quân đội đúng là khổ sở, lý tưởng thì cao đẹp nhưng hiện thực thì tàn khốc.
Hộc hộc hộc...
Bịch bịch bịch....
Tiếng thở gấp cùng tiếng bước chân nệm trên đất nghe nặng nề đến lạ.
Bên đường có hai người đang đứng, quân phục chỉnh tề dưới cái nắng ban trưa thật sự là tra tấn, có điều hai người họ giống như đã quen, mặc cho mồ hôi đổ ròng ròng vẫn đứng thẳng như tượng đá.
" đợt sinh viên nay tố chất rất tốt"
Một người có chút ngã ngớn nói.
Một lúc lâu vẫn không thấy người bên cạnh nói gì.
" ta nói ngươi, ở đây cũng không có lãnh đạo, ngươi thẳng như vậy để làm gì chứ?"
Người nọ lại tiếp tục nói.
" anh chính là lãnh đạo, đừng kiếm chuyện gài tôi nữa, đại tá, anh nên về đi"
Người kia trầm khàn nói, mắt vẫn dõi theo đám sinh viên do anh phụ trách đang nệm bước chân ở xa xa, mắt thấy bọn họ sắp biến mất khỏi tầm mắt thì nhanh chân đuổi theo.
" ai ai, sao ngươi cố chấp như vậy chứ"
Lâm Minh gọi với theo nhưng lại không có đuổi tới, mặc cho người đi xa, từ phía sau lưng vẫn nhìn thấy đường cong lưu sướng khoẻ mạnh tráng kiện của người kia, thật là một tuyệt tác của thế gian, cố tình lại bước không ra quá khứ, lệnh người vừa tức giận lại vừa xót thương.
Bên trong đám người đang chạy như điên trên đường sỏi đất có hai thanh niên đặc biệt nổi bật, cao chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/3253428/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.