Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Khoảnh khắc trông thấy Vương Điền, đôi mắt Lương Diệp sáng rỡ bằng tốc độ mắt thường thấy được. Ngay sau đó, anh bị hắn đâm sầm cho lảo đảo vài bước, vô thức vươn tay giữ chặt eo Lương Diệp.
"Vương Điền!" Lương Diệp ôm chặt như muốn siết nát anh, giọng vẫn còn run run: "Vương Điền."
Vương Điền cũng chẳng hề nhẹ nhàng hơn hắn. Anh vuốt mạnh sống lưng Lương Diệp, ôm người ấy vào lòng, tham lam hít vào mùi hương thuộc về riêng Lương Diệp: "Ta đây, đừng sợ."
Có vẻ Lương Diệp đang sợ lắm, cơ thể run bần bật, cũng có thể là Vương Điền đang run. Anh thương yêu giữ lấy mặt Lương Diệp, dứt khoát hôn lên, sau đó nhận được sự đáp lại nhiệt tình quá đỗi.
Thấy áo sơ mi của Vương Điền sắp bị lột ra đến nơi, ánh mắt của các bác sĩ và y tá trong phòng dần chấn động, không biết vì nụ hôn kích thích của hai người giống nhau như đúc hay vì bọn họ không coi ai ra gì, lửa gần rơm sắp sửa làm chuyện còn kích thích hơn. Quý bà Chung Thiên Nhạn đang trong cơn khiếp sợ bên cạnh ho mạnh một tiếng: "Vương Điền!"
Vương Điền chưa đã ghiền, cắn mạnh khóe môi Lương Diệp, tiếp theo mới ngẩng đầu nhìn quanh một lượt đầy miễn cưỡng, mỉm cười lịch thiệp nói: "Xin lỗi, có chút chuyện gia đình cần nói riêng, mong mọi người hãy tạm tránh mặt giúp."
Tiếng chim xoen xoét được thốt ra từ miệng Vương Điền khiến giọng anh trở nên hơi trầm khàn. Lương Diệp liếm láp vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3315850/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.