Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Tim đập dữ dội, hơi thở nóng rực... và cả mùi hương quen thuộc xoa dịu cõi lòng trên người Lương Diệp.
Nếu sự phân bổ dopamine có giới hạn thì Lương Diệp chính là giá trị đỉnh cực của anh.
Vương Điền giữ gáy hắn, bất chấp tất cả hôn lên.
Dưới ánh trăng, tại gió tuyết, trong những cuồng điên rối loạn, giữa hai cõi thực và ảo.
Lương Diệp thoáng do dự, chỉ một thoáng thôi nhưng cũng đủ khiến Vương Điền khó chịu dữ dội. Với khí thế mạnh mẽ, anh ôm ghì đối phương vào lòng, dốc cạn sức mình xâm lược từng hơi thở, nhiệt độ cơ thể... toàn bộ mọi thứ của Lương Diệp giữa mùi máu nồng, tới tận khi Lương Diệp không kháng cự nổi sự dụ dỗ nữa, bằng lòng lún sâu cùng anh, dẫu có phải chết chung.
Tốc độ rơi quá nhanh khiến nụ hôn vồ vập này trở nên quá ngắn ngủi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lương Diệp cảm thấy sức của một người có thể mạnh mẽ tới vậy. Hắn thèm khát môi lưỡi và hơi thở của Vương Điền nhưng ít nhất vẫn chừa ra phần nào tỉnh táo để quan sát tình hình xung quanh, tiếp theo giục hết nội lực ra mới vất vả tìm được vài chỗ giảm xóc tại vách đá.
Trong lúc đó, Vương Điền hôn khắp mặt mày hắn, liếm láp vành tai hắn, lưu loát lột vạt áo trước ngực hắn ra, để lại vài dấu răng rướm máu tại cổ hắn. Vào giây phút đạp lên bậc giảm xóc cuối, Vương Điền đã cắn như muốn cắn đứt xương quai xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3315849/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.