Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Khúc nào khúc nấy đều rất đẹp.
Phần nhiều là xương cột sống linh tinh nhỏ nhặt, trông từa tựa nhau là vậy nhưng mỗi khúc lại có một nét riêng, khi rảnh có thể lấy ra ngắm nghía rất lâu.
Ánh mắt Vương Điền lướt qua chỗ xương ấy, cuối cùng dừng tại khúc xương trắng trong tay.
"Tìm ra rồi." Anh để nó dưới ánh đèn, nhìn ngắm vừa nghiêm túc, vừa say mê, tựa hồ đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật đẹp hoàn hảo, cuối cùng mãn nguyện thở than một tiếng.
Cảm giác phấn khích dữ dội lấn át hoàn toàn cơn đau trong cơ thể. Anh vẫn nhớ rõ cơn đau điếng hồn, nỗi sợ, cơn run, xen lẫn cả sự uất ức và oán hận nồng đượm khi khúc xương này rời khỏi thân xác.
Thậm chí anh nghe được cả tiếng cười phát ra từ sâu tận linh hồn.
Anh đang cười thật.
Vương Điền thong thả khởi động khớp cổ, nhìn sang nguyên mặt tường ốp gương bên cạnh. Trong gương phản chiếu vô số khúc xương trắng cùng với khuôn mặt tươi cười u ám, dữ tợn và điên cuồng của Lương Diệp, hệt một bộ xương lạnh lẽo bò ra từ biển máu tại địa ngục, đính vào máu thịt ướt thối, đôi mắt trống rỗng, lạnh nhạt, hững hờ...
Qua mấy trăm năm, nỗi uất ức và oán hận trước cái chết chẳng những không biến mất mà còn ngày một trầm trọng thêm. Dẫu đã yên ổn chuyển kiếp vẫn muốn liều chết đến cùng.
Những cảm xúc huyền ảo trong giấc mơ rơi rụng ầm ầm xuống đất cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3315848/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.