Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Sờ lên then cửa, Chung Thiên Nhạn lập tức thấy không ổn lắm. Bà đã tưởng tượng ra mười mấy tình huống khiêu chiến nhận thức của mình. Nào ngờ chưa kịp vặn chốt, cửa đã bị người trong phòng mở ra.
"Mẹ?" Vương Điền nhìn bà với vẻ mặt đứng đắn.
Chung Thiên Nhạn nhìn thoáng qua Lương Diệp đang ngồi trên giường nghịch máy thở, kéo luôn Vương Điền ra ngoài rồi đóng chặt cửa.
Vương Điền bình thản dựa vào ven tường, cúi đầu vuốt phẳng nếp nhàu trên bộ đồ.
Chung Thiên Nhạn không hề bị vẻ bề ngoài ung dung của anh che mắt. Bà nghiêm mặt nói: "Trước đây mẹ với cha con rời khỏi đây là để con được nhẹ nhõm, chứ không có nghĩa là mất đi sự ràng buộc thì con thích làm gì thì làm, hiểu rõ chưa?"
"Con chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì trái pháp luật." Vương Điền cười nói: "Mẹ à, mọi người hãy thử tin tưởng con đi."
Chung Thiên Nhạn chau mày nhìn anh, bẹo má anh: "Nếu mẹ và cha con đi khiến con lo âu thì cha mẹ có thể quay về. Mấy tháng nay con quậy điên quá, cha mẹ không muốn con tự làm tổn thương bản thân."
Vương Điền cụp mắt: "Con hiểu ạ."
Chung Thiên Nhạn nghĩ lại vẫn sợ, thở dài: "Mẹ tin con."
Bọn họ đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết vào đứa con trai này, cũng đã bồi dưỡng con mình thành người đủ xuất sắc. Chẳng qua, dẫu bọn họ có cố gắng học cách yêu thương con, giao lưu với con và tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3315851/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.