"Tránh ra!" Sung Hằng lạnh lùng quát.
"Thưa đại nhân, Vương gia đang họp." Thị vệ ngăn cậu chẳng mảy may định lùi dẫu một bước.
Sung Hằng híp mắt. Khi kiếm trong tay cậu sắp trượt khỏi vỏ, cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
Dục Anh cung kính hành lễ với cậu: "Đại nhân, Vương gia mời ngài vào."
Sung Hằng sải bước vào thư phòng. Ngoài Vương Điền, Bách Lý Thừa An và Thôi Kỳ cũng đang ở đây. Nghe tiếng động, ba người đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Thuộc hạ..." Thấy còn có người khác, Sung Hằng tạm thời đè nén cơn giận sục sôi, hơi bối rối.
Chủ tử bình thường gặp tình huống này hay mắng đuổi cậu ra ngoài. Tuy nhiên, Vương Điền chỉ liếc qua cậu rồi nói với hai người kia: "Tạm thời cứ làm vậy đã, có gì mai nói tiếp."
"Hạ quan xin lui." Hai người hành lễ, lui ra ngoài.
Vương Điền thu dọn bản đồ trên bàn làm việc, đi tới trước bàn uống nước. Vân Phúc dâng trà đúng lúc, anh cầm tách trà uống vài hớp, mới vẫy lui Vân Phúc và Dục Anh, cười nhìn cậu: "Sao lại nổi giận thế?"
"Thái phi nương nương chắc chắn không liên quan đến việc này. Lý nào lại cấm túc người ở cung An Khang?" Sung Hằng nghiến răng: "Cấm túc thì thôi đi, cớ gì còn xử tử hết cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh người?"
Vương Điền thở dài: "Sao ngươi kết luận được rằng nàng không liên quan đến vụ việc này?"
"Nương nương là người đối xử với chủ tử tốt nhất trong hậu cung!" Sung Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948444/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.