Tại cung An Khang.
"Từ từ thôi." Đàm Diệc Sương sai cung nữ đi xuống lấy sữa bò: "Sao dạo này thích uống sữa bò thế?"
"Vương Điền nói uống vào sẽ cao lên." Sung Hằng xưa giờ quen ăn uống kiểu ngấu nghiến, Lương Diệp mắng bao nhiêu lần mà cậu vẫn chưa thay đổi. Đàm Diệc Sương cũng không thể sửa cho cậu, cuối cùng đành chiều theo ý cậu.
Đàm Diệc Sương nghe vậy thì bật cười: "Bây giờ con cũng được coi là cao giữa dàn nam tử rồi."
"Chưa cao bằng chủ tử và Vương Điền." Sung Hằng không hài lòng lắm.
Cậu thấp hơn Lương Diệp và Vương Điền nửa cái đầu, vóc dáng cũng gầy hơn nên cứ cảm giác ở mình thiếu đi sự oai phong. Cậu nhận lấy sữa bò cung nữ đưa, uống vài hớp cạn sạch mới xem như no nê. Thấy Đàm Diệc Sương cười nhìn mình, cậu mới sực định hình, lập tức đỏ mặt: "Ta... ta chỉ đói bụng, đúng lúc đi ngang qua..."
Sung Hằng ăn hết bữa rồi mới nhận ra Đàm Diệc Sương giữ cậu lại ăn cơm, kích động đến hơi luống cuống. Tuy nhiên thuở nhỏ cậu đã dành phần lớn thời gian ăn uống tại cung An Khang nên cũng không thấy ngượng nghịu gì.
"Lâu rồi ta chưa về ăn cơm." Sung Hằng khụt khịt mũi, đôi mắt hơi ửng đỏ, trong giọng điệu chứa đựng sự tủi thân khó diễn tả thành lời.
Đàm Diệc Sương bị lời của cậu làm cho cõi lòng hụt hẫng, cầm khăn lau miệng cho cậu: "Con muốn về lúc nào thì cứ về, ta có bao giờ ngăn cản con?"
"Chủ..." Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948446/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.