Khi chồi non nhú lên khỏi lớp tuyết đọng, mùa Đông khiến người ta bực bội cuối cùng cũng có dấu hiệu kết thúc.
Đoàn xe vận chuyển lương thực dài dằng dặc tưởng chừng vô tận. Các binh lính đã được đào tạo bài bản khuân từng bó vũ khí hoàn chỉnh lên xe. Cảnh tượng rộn ràng tấp nập.
"Bệ hạ đã đôi co với Ngu Phá Lỗ hơn một tháng trời tại quận Ninh Minh. Nếu chuyến lương thảo và vũ khí lần này được đưa đến thành công thì ắt sẽ phá được cục diện bế tắc." Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn, nhìn Vương Điền càng lúc càng điềm tĩnh: "Hiện nay, tuy Đại Đô đã yên ổn, chế độ quan chức sau cải cách cũng phát huy hiệu quả... nhưng không biết lẩn khuất trong đó còn biết bao người đang bày mưu tính kế. Ngươi đi lúc này thực sự không ổn đâu."
"Thế gia tạm thời sẽ không dám chộn rộn." Mặc dù vết thương đã lành hẳn nhưng vẫn còn sót độc, thành thử cánh tay Vương Điền luôn đau lâm râm. Anh khẽ giật tay: "Đi lúc này thì họ sẽ không thể đoán ra rốt cuộc chúng ta định làm gì, lại càng không dám hành động bộp chộp. Vả lại đã có Thập lục huynh tọa trấn tại Đại Đô, ta đi cũng yên tâm."
Hễ nghe thấy cách xưng hô "Thập lục huynh" này là Thôi Kỳ lại đau đầu. Ấy vậy mà Vương Điền còn cực kỳ hăng hái, ngứa đòn thật sự. Y chẳng thể làm gì đối phương, đành phải coi như chưa nghe thấy.
Tâm trạng u ám hơn hai tháng nay của Vương Điền rốt cuộc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948443/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.