"Dọn dẹp chiến trường!" Lương Diệp quay người xuống ngựa, ủng chiến đạp máu mà qua, rảo bước vào thành.
"Vâng!" Biện Phụng nắm chặt cây giáo dài, không giấu nổi sự sùng bái trong đôi mắt.
Lương Diệp ngó lơ toàn bộ những người đằng sau, bước nhanh lên lầu canh trên cổng thành, đúng lúc chạm mặt với Vương Điền đang đi xuống, ánh mắt hắn nóng rực như thể sắp bùng cháy. Lương Diệp vươn dài cánh tay, kéo thẳng người hãy còn cách mình chừng bốn, năm bậc thang xuống, đè đối phương vào tường, bóp cằm vồ vập hôn lên.
Sung Hằng không né kịp, đôi mắt lập tức bị đả kích. Cậu quay ngoắt người lại, ngăn cản đoàn người Lữ Thứ đang đi xuống, lạnh lùng quát: "Quay về!"
Tuy chẳng hiểu ra làm sao nhưng vì Sung Hằng là người thân cận với Lương Diệp nên phía Lữ Thứ nào dám gây thù, đành phải lên lại tường thành trong sự thắc mắc.
Vừa nghe tiếng Sung Hằng, Vương Điền lập tức đẩy Lương Diệp ra, Lương Diệp lại càng ngông nghênh hơn, đôi mắt trên gương mặt dính đầy máu ấy dõi nhìn anh chăm chú, đầu gối mạnh bạo tách hai chân anh ra. Hắn cất giọng hơi khàn: "Muốn chịch ngươi ở đây thật."
Vương Điền bị mùi máu xen lẫn mùi khói pháo nồng nặc trên người hắn hun cho đau đầu. Nghe vậy, anh khẽ nhếch môi: "Ngươi thử con mẹ nó xem."
Lương Diệp chưa kịp thu hồi khí thế chết chóc quanh thân, đến hơi thở cũng hừng hực máu nóng. Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Lương Diệp, yết hầu khẽ động đậy: "Thấy ta giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948428/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.