Lều của Vương Điền được xếp ngay sát lều của Lương Diệp.
Thấy đã đến giờ ăn, anh chuẩn bị qua dùng bữa với Lương Diệp. Nào ngờ vừa xốc rèm lều lên, tiếng kèn lanh lảnh đã vang vọng tận trời.
"QUÂN ĐỊCH TẬP KÍCH..." Có người gân cổ gào.
Gần như ngay lập tức, khu đóng quân vốn tương đối yên bình lập tức náo động. Trong mắt Vương Điền, tốc độ phản ứng của các binh lính cực kỳ mau lẹ. Anh suýt thì bị người ta va vào. Lính gác lịch sự mời anh về lều.
Vương Điền về trong lều, Sung Hằng cũng nhanh chóng vào theo. Bên ngoài, tiếng chém giết ngợp trời vang lên liên miên. Có vẻ xe ném đá hay thứ gì đó đang hoạt động, khiến mặt đất cũng rung rung.
"Chủ tử dặn là để ngươi ở lều." Sung Hằng ôm kiếm, cảnh giác đứng cạnh anh: "Đừng chạy lung tung."
"Lương Diệp đâu?" Vương Điền hỏi.
"Quân địch tập kích đột ngột, ngài ấy và Tiêu Viêm đã lên tường thành." Sung Hằng đáp.
Nói "tường thành" nhưng thực chất đây là con lũy phòng ngự cao mười mấy mét được xây dựng trên sa mạc. Vương Điền đi từ phía Tây tới nên chỉ ngó mắt xa trông vài lần.
Vương Điền không am hiểu việc đánh giặc. Ấn tượng của anh về chiến tranh thời cổ đại chỉ dừng tại phim ảnh và sách sử. Ban ngày nghe Lương Diệp bàn bạc với các tướng lĩnh, anh không nắm được manh mối nào, cũng không tiện phát biểu.
Vương Điền không có võ công, y học thời cổ đại lại vô cùng lạc hậu. Anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948430/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.