Với Lương Diệp, chỗ rách này còn chẳng được tính là vết thương. Hắn chỉ cố tình phóng đại trước mặt Vương Điền, nào ngờ chọc điên người ta luôn.
Thế nhưng Lương Diệp rất hưởng thụ.
Hắn vuốt ve gân xanh nổi lên tại mu bàn tay Vương Điền, khó được dịp chịu giải thích: "Chỉ rách tí da thôi, ta tự áng chừng được."
Vương Điền thở hắt ra một hơi nặng nề, buông lỏng bàn tay đang níu cổ áo hắn. Anh nhìn hắn chăm chú hồi lâu, chợt cười khẽ: "Ngươi tự áng chừng được?"
"Dĩ nhiên." Lương Diệp cầm lấy tay anh, để anh ngồi lên đùi mình, nói hơi tiếc nuối: "Ta dồn thêm tẹo sức nữa là đã bứt được cánh tay phải của thằng liều kia đem về làm tên xương cho ngươi chơi rồi."
Vương Điền rủ hàng mi, vươn tay sờ lên eo bụng Lương Diệp, nhấn mạnh dần: "Đau không?"
"Không đau." Lương Diệp ôm eo anh cười: "Nếu được ngươi hầu hạ thoải mái thì ngày mai sẽ ổn."
Bàn tay Vương Điền dính đầy máu từ vết thương của Lương Diệp. Anh nhấc tay lên, chầm chậm bôi máu trên ngón tay vào đuôi mắt và khóe môi Lương Diệp, cười hỏi: "Vậy sao?"
Lương Diệp thoáng ngẩn ngơ, bấy giờ mới bất giác nhận ra hình như Vương Điền bị mình dọa thật rồi, lập tức càng vui hơn: "Ngươi lo lắng như thế..."
Chưa nói hết lời, Vương Điền đã nhoài cả người lên, đè hắn xuống giường.
Lương Diệp bị anh bóp chặt cổ đến mức hơi khó thở, có điều hắn không phản kháng, trái lại bật cười dưới ánh nhìn rét căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948426/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.