Có Lương Diệp ở bên, giấc ngủ này của Vương Điền yên ổn hẳn. Khi anh thức dậy, không gian trong lều tối tăm, khó đoán được là giờ nào.
"Giờ Tý hôm sau." Giọng ngái ngủ của Lương Diệp vang lên bên tai anh. Hắn chế giễu: "Ngủ kỹ thật."
Vương Điền vừa mới tỉnh, đầu óc hãy còn lơ ngơ. Anh sờ soạng vài lượt trong bóng tối, quay người qua ôm lấy Lương Diệp.
Một cái ôm hơi chặt. Lương Diệp thoáng ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ đến nhướng cao cặp lông mày. Đấu với Vương Điền bấy lâu nay, cuối cùng hắn cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ mà một bậc đế vương nên có. Hành động dựa dẫm hoàn toàn của Vương Điền đem đến cảm giác mãn nguyện tột độ cho lòng tự tôn nào đó ở một nam nhân như hắn.
Vì vậy, hắn xoa mạnh lưng Vương Điền, vừa chê bai, vừa đắc chí: "Yếu ớt ghê."
Hắn là phu quân và cũng là quân chủ của Vương Điền, xứng đáng nhận vinh dự đặc biệt này.
Vương Điền hôn cổ hắn, nói như đang lẩm bẩm: "Nằm mơ."
"Mơ thấy gì?" Không biết anh hôn vào chỗ bị thương nào, Lương Diệp thấy hơi đau. Hắn liếm môi, vuốt ve làn tóc anh, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Mơ thấy ta tự tay lột da róc xương ngươi đem đi làm con búp bê nguyền rủa rồi đốt thành tro." Vương Điền vuốt ve mắt mi hắn trong bóng tối.
"..." Cái ôm làm nũng thơ mộng lập tức chuyển đổi tính chất.
"Ta thấy như vậy không ổn đâu." Để khuyên anh, Lương Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948425/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.