Cửa đá sau của căn phòng bí mật khá lớn, hai bên là pho tượng kỳ lân sống động như thật. Vài chục kệ gỗ được sắp xếp ngay ngắn, hơn nửa diện tích được tận dụng để đựng các loại thẻ tre sách vở, còn lại là binh khí rực rỡ muôn màu với phần nhiều là những loại ám khí nhỏ tinh xảo.
Vô số viên dạ minh châu được khảm tại nóc căn phòng. Trên bức tường có cả bản đồ bốn nước được chắp ghép bằng dạ minh châu, trông từa tựa tấm bản đồ tại núi Thập Tải nhưng xa hoa lộng lẫy hơn nhiều. Hai bên còn có vài mành rèm được xâu chuỗi từ đủ loại châu báu sáng lấp lánh. Các kiểu trang sức và đồ chơi thú vị chất đầy trên bàn, cạnh đấy là mười mấy thanh đao dài với những hình thù khác nhau, tua rua thắt tại đao đẹp đẽ cực kỳ.
Vương Điền đứng trước bàn, cầm con rùa đen nhỏ được làm từ vỏ sò. Rùa đen này đang đội một chiếc mũ rơm bện bằng loại dây thừng gì không biết, tròn trịa bụ bẫm, nằm nhoài trong lòng bàn tay nom hết sức đáng yêu. Anh không khỏi cười nói: "Tướng quân Biện cũng nhí nhảnh thật."
Lương Diệp lấy một con rùa đen nhỏ khác ra từ đống trang sức, đặt vào lòng bàn tay Vương Điền: "Hồi nhỏ ta từng tình cờ bắt gặp, Lương Hoa làm cho bà ấy."
Vương Điền nhướng mày.
"Xấu khiếp, có gì đẹp đâu." Lương Diệp chép miệng một tiếng, ném hai con rùa đen đó vào trong tay áo Vương Điền: "Thích thì cho ngươi."
"..." Vương Điền hắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948358/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.