Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Ánh mắt dò xét của Tiêu Xuân Hòa dừng tại người Vương Điền. Vương Điền cũng đang quan sát kỹ y.
Đạo sĩ này có dáng dấp của thanh niên mới chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, thế nhưng khí thế tỏa ra quanh thân lại mạnh mẽ vượt xa vẻ bề ngoài của y, khiến Vương Điền tự động cảnh giác, thậm chí hơi kháng cự, nhất là khi nhìn vào cặp mắt cười hồ ly hẹp dài sóng sánh kia. Nó đẹp đến hớp hồn người, sơ sểnh chút thôi là sẽ rơi vào ngay.
Tựa một con hồ ly thành tinh nghìn năm.
Tiêu Xuân Hòa nở nụ cười hoang dại quyến rũ, hỏi: "Đẹp không?"
Vương Điền đanh mặt dời đường nhìn: "Cũng tạm."
Chưa đẹp bằng anh.
Tiêu Xuân Hòa tiến lên một bước. Lương Diệp lập tức chắn trước Vương Điền, chùng giọng nói: "Sư thúc, hắn sợ người lạ."
"Thanh niên sức trẻ dồi dào, sợ cái chi?" Tiêu Xuân Hòa cười chê vỗ vai hắn: "Che chở hắn thế cơ, ta ăn thịt được hắn chắc?"
Vương Điền khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Lương Diệp: "Sư thúc không phải người lạ."
"... Gọi được cả tiếng 'sư thúc' ha." Tiêu Xuân Hòa híp mắt: "Trông thông minh hơn hẳn rồi."
Câu nói này nghe cứ như họ vốn đã quen nhau. Vương Điền nhướng mày, hơi bất ngờ.
"Sư thúc, sư phụ biết ngài tới chứ?" Trong vô thức, Lương Diệp không muốn Vương Điền ở gần y quá.
Nụ cười trên môi Tiêu Xuân Hòa thoáng cứng ngắc: "Chưa đến lượt Nhạc Cảnh Minh quản lý ta."
Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3315831/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.