Tốc độ phản ứng của Lương Diệp luôn nhanh đến đáng sợ. Thậm chí Vương Điền còn chưa cảm nhận được cơn hẫng, Lương Diệp đã ôm eo và bảo vệ phần gáy cho anh, quay mình hơn nửa vòng để giảm lực va đập. Người hắn cứ thế va xuống đất.
"Đờ mờ." Vương Điền bị xoay người hơi hoa mắt.
Lương Diệp nhanh chóng sờ soạng anh một lượt kiểm tra. Sau khi xác định anh không bị thương, hắn mới làu bàu: "Hờ, chỉ được cái miệng thôi."
Hắn ôm Vương Điền càng ngày càng chặt, chẳng định thả tay ra. Trong bóng tối, anh híp mắt: "Lương Tử Dục, cứ phải mắng ngươi một trận thì ngươi mới khoan khoái đúng không?"
Lương Diệp lạnh lùng 'Hừ' một tiếng, vươn tay toan cởi đai lưng anh, muốn thực hiện tiếp việc dang dở.
"Ngươi từng vào căn phòng bí mật này rồi?" Vương Điền giữ lấy móng vuốt táy máy của hắn. Phần vai vừa bị Lương Diệp bóp bỗng kéo giãn khiến anh nhói đau đến hít vào một hơi lạnh.
"Chưa từng." Lương Diệp cúi đầu kéo cổ áo anh ra, hôn lên phần vai sưng đỏ của anh. Khỏi cần nghĩ, chắc chắn trên đó đã hiện dấu tay xanh tím rồi. Hắn liếm láp làn da nóng lên, cọ mài những chiếc răng đang hơi ngứa.
Vương Điền ngửi được mùi ẩm mốc, bị ngộp đến chun mũi, cảm giác làn da lộ ra trong không khí lạnh lẽo khiến anh thấy thiếu an toàn. Vương Điền kéo áo lên: "Đừng quậy, mồi lửa của ngươi đâu?"
Anh không quen mang theo mồi lửa và các lọ đựng thuốc chữa thương, hầu như toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948359/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.