Dưới ánh đèn mờ tối, người đàn ông tây trang giày da, dáng người mạnh mẽ kiên cường, Cố Hãn Hải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đó không phải là một người đàn ông sẽ đến nơi như vậy.
"Có chuyện gì thì trực tiếp nói ở chỗ này đi." Cố Hãn Hải ngữ khí lạnh lẽo, màu mắt lãnh đạm.
Giống như Cố Hãn Hải đánh giá Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy cũng đánh giá thiếu niên trước mặt.
Thân ở địa vị cao, phải có đôi mắt tinh tường, lúc nhìn thấy Cố Hãn Hải, liền có cảm giác thiếu niên không phải vật trong ao*.
* 池中物: Không cam lòng an phận thủ thường.
"Tôi vẫn luôn theo dõi cậu." Nghiêm Trạch Thủy không quan tâm Cố Hãn Hải vô lễ, cũng thuận theo đối phương dứt khoát nói chuyện ở chỗ này, "Viên Viên rất thích cậu."
"Phải không?" Vẻ mặt Cố Hãn Hải hiển nhiên nhàn nhạt.
"Viên Viên không phải một đứa nhỏ có tính cách hướng ngoại, nó có thể tích cực đến vậy đã rất hiếm thấy."
"Sau đó thì sao?" Cố Hãn Hải hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt bên trong không có chút tôn kính.
"Cậu ghét Viên Viên không?"
Lời nói của Nghiêm Trạch Thủy làm Cố Hãn Hải nhíu mày: "Nói thẳng anh muốn làm gì."
"Cậu cho rằng tôi là tới ra oai với cậu à?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi lại lần nữa.
Cố Hãn Hải trầm mặc và phòng bị anh đều hiểu rõ, đứa nhỏ này thông minh, trưởng thành sớm, nhạy bén, hiểu biết quá sớm về tầng lớp xã hội, tuệ cực tất thương*,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573112/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.