Nghiêm Thanh Viên quay cuồng trong sách đến hơn nửa đêm, một lần nữa xem xét lại thái độ của Cố Hãn Hải đối với tiền.
Trong sách vẫn luôn nói Cố Hãn Hải dựa vào bản thân mà phấn đấu, không chịu nhận giúp đỡ của người nhà.
Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên vốn cho rằng trong sách viết như vậy có thể là do tác giả yêu thích Cố Hãn Hải, mới dùng bút pháp cường điệu như vậy.
Ở thời đại này làm gì có ai không cần tiền để sống chứ, nhưng bây giờ xem ra có lẽ trong sách nói đều là thật.
Thay vì nói Cố Hãn Hải không thích tiền thì chi bằng nói là hắn chỉ thích dùng tiền tự kiếm được bằng chính đôi tay của mình.
Tuy cực khổ, nhưng hắn vẫn luôn lý trí, chỉ dựa vào bản thân, dùng chính đôi tay của mình, đem bản thân mài giũa thành kim cương mỹ lệ nhất.
Nằm dưới đáy giường, Nghiêm Thanh Viên lật xem notebook, xem đến nước mắt lưng tròng, đây là câu chuyện của cá nhân Cố Hãn Hải, tự lập tự cường dựa vào bản thân dốc hết sức làm ra một mảnh trời, các phương diện đều hoàn hảo sao?
Cho dù xem bao nhiêu lần đều cảm thấy vô cùng kính nể.
Trên thực tế, Cố Hãn Hải mà cậu nhìn thấy bây giờ vẫn chưa mạnh như trong sách.
Lúc trước vì sao muốn nhìn viên kim cương này một cái, muốn nhìn mãnh liệt đến vậy? Nghiêm Thanh Viên đến bây giờ vẫn không thể tự mình hiểu ra được.
Nghiêm Thanh Viên cẩn thận cất cuốn sách, lén bò lên giường, nhắm hai mắt, ép buộc bản thân ngủ, nhưng trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên cảm thấy đầu óc của mình có thể thật sự ngốc.
Ngày hôm sau Nghiêm Thanh Viên vẫn dậy sớm, tuy rằng rõ ràng ngủ không ngon lắm.
Ngồi trên bàn cơm, Nghiêm Trạch Thanh không có ở đây, chỉ có Nghiêm Trạch Thủy.
"Anh hai đâu ạ?" Nghiêm Thanh Viên mơ màng hỏi.
"Có việc nên ra ngoài trước rồi." Nghiêm Trạch Thủy nói, "Hôm nay không ngủ nướng à?"
"Em muốn ra ngoài." Nghiêm Thanh Viên tuy rằng thiếu ngủ, cần phải ngủ thêm nhưng lại không ngủ nữa.
"Không học à?"
"Em sẽ mang sách vở ra ngoài học."
Nghiêm Thanh Viên quay đầu nhìn đầu bếp lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh làm bữa sáng cho cậu, nhưng khi nhìn thấy bên trong tủ lạnh có một cái bánh kem quen thuộc thì giật mình một cái, hoang mang dùng tay dụi mắt, sắc mặt ngay lập tức cứng đờ.
Cái...
Cái bao bì này.
Là mỗi lần lúc đi xem Cố Hãn Hải, mua ở tiệm bánh đối diện.
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn đôi mắt, vì sao thứ này xuất hiện trong tủ lạnh ở nhà?
Cổ cứng đờ nhìn về phía Nghiêm Trạch Thủy bên kia, Nghiêm Trạch Thủy mỉm cười với Nghiêm Thanh Viên.
"Vừa hay đi ngang qua cửa hàng bánh kem này, hình như Viên Viên rất thích, do trở về muộn quá nên em ngủ rồi, không biết còn tươi không, không còn mới nữa thì ném đi."
Nghiêm Thanh Viên nơm nớp lo sợ, trái tim đập thình thịch, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Anh đi gặp Cố Hãn Hải." Nghiêm Trạch Thủy không hề muốn giấu giếm.
"Vì sao ạ?" Nghiêm Thanh Viên trừng lớn hai mắt, giọng nói run rẩy.
"Bởi vì nhìn dáng vẻ Viên Viên trông rất buồn rầu, anh cả rất lo lắng."
Nghiêm Thanh Viên đầy mặt hoang mang, anh cả trước kia chưa bao giờ làm điều này, trong sách cũng không viết anh cả sẽ vì cậu mà đi gặp ai, anh cả không nên quan tâm cậu đến mức này mới đúng.
Vì sao lại thành như vậy? Vì cậu đã gây ra hiệu ứng cánh bướm* sao?
* Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.
"Vậy anh cả... Có cảm thấy, có vấn đề gì không ạ?" Nghiêm Thanh Viên nghe thấy tiếng trái tim đập như cái trống của mình, đầu một mảnh vù vù.
Nghiêm Trạch Thủy cũng chú ý tới Nghiêm Thanh Viên bất thường, mặt không đổi sắc đặt bộ đồ ăn* xuống, cười như không cười hỏi: "Viên Viên cảm thấy, nên có vấn đề gì?"
* bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng...).
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, tâm trạng không cách nào bình tĩnh, đại não không thể bình tĩnh tự hỏi, dưới bàn tay không tự chủ siết chặt, trong đầu hiện ra nội dung trong sách:
'Nghiêm Thanh Viên rất ấm ức, bản năng muốn ỷ ai với ai đó, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu không thể liên lạc với Nghiêm Trạch Thủy nữa, trong suốt thời gian qua cậu đã tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào việc tranh sủng với Cố Hãn Hải, lại phát hiện người anh cả lúc nào cũng sẽ đứng phía sau an ủi cậu giờ đã không còn nữa, điện thoại không gọi được, người cũng không thấy đâu nữa.'
'Nghiêm Trạch Thủy rõ ràng đứng cách đó không xa, nhưng lại đưa lưng về phía Nghiêm Thanh Viên, một ánh mắt giờ cũng trở thành hy vọng xa vời, tất cả dịu dàng và kiên nhẫn năm đó khi còn làm anh em ruột giờ đây phảng phất giống như chưa từng tồn tại, anh lạnh nhạt nên cậu không có cách nào xoay chuyển, anh triệt để đem người em trai không có huyết thống này ra khỏi cuộc đời mình.'
'Nghiêm Thanh Viên căn bản không biết rốt cuộc bản thân mình đã làm gì sai.'
Những lời trong sách mà cậu đã xem đêm qua đều hiện ra trước mắt Nghiêm Thanh Viên, vô cùng chân thật.
Trước mắt bây giờ đang quan tâm cậu, sẽ vì cảm xúc của cậu thay đổi mà muốn đi tìm bạn bè của cậu để tìm hiểu, vẻ mặt anh cả lo lắng, nhưng chỉ cần biết giữa họ không có quan hệ huyết thống thì sẽ ngay lập tức xa cách.
Trong nháy mắt Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, anh em liền tâm, nhưng cậu và anh cả tâm không liền nhau.
Cậu sẽ bị trục xuất khỏi gia môn ư?
Ở trong sách lúc bản thân cậu rời đi, không một ai muốn cậu ở lại.
"Anh cả, em..." Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng lại lập tức nghẹn ngào.
"Viên Viên chỉ cần nhắc tới Cố Hãn Hải thì sẽ trở nên rất kỳ lạ." Nghiêm Trạch Thủy đương nhiên chú ý tới sắc mặt Nghiêm Thanh Viên dần dần tái nhợt, đối với em trai nhà mình sắc mặt càng thêm tái nhợt thì vô cùng lo lắng, không muốn ép hỏi, nhưng vấn đề rốt cuộc vẫn phải đối mặt, nhẫn nại mềm lòng, Nghiêm Trạch Thủy mềm giọng, "Vì sao? Nói anh cả nghe được không em?"
Những lo lắng của Nghiêm Trạch Thủy trước mặt cậu là thật, rõ ràng bản thân đã quyết định không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, Nghiêm Thanh Viên lấy hết can đảm.
"Anh cả ơi, nếu, em nói là nếu..." Nghiêm Thanh Viên được Nghiêm Trạch Thủy cổ vũ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhưng cậu vẫn hỏi điều mà cậu muốn biết nhất, "Nếu em không phải em trai của anh cả, anh cả cảm thấy, em là một người thế nào?"
"Hửm?" Nghiêm Trạch Thủy sững sờ, giống như không hiểu Nghiêm Thanh Viên vì sao lại hỏi vấn đề này.
Đây là nỗi khắc khoải của những đứa trẻ tới tuổi dậy thì à?
Nghiêm Trạch Thủy không thích đưa ra những giả thiết vô nghĩa này, hỏi: "Viên Viên sao có thể không phải là em trai của anh?"
"Nếu thì sao? Nếu, em nói là nếu, nếu em không phải là em trai của anh, người khác mới là em trai của anh, anh cả sẽ thấy thế nào?" Nghiêm Thanh Viên thấy Nghiêm Trạch Thủy lại muốn nói cho có lệ, lập tức nghiêm mặt nhắc nhở, "Anh cả!"
Nghiêm Trạch Thủy thấy vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc tự hỏi một lát, nếu không phải là em trai à?
"Anh không biết, anh chưa từng nghĩ tới khả năng này." Nghiêm Trạch Thủy đã cố suy nghĩ đáp án của chuyện này, nhưng không thu hoạch được gì, "Dù sao cũng sẽ không có chuyện này xảy ra, anh cũng muốn cho Viên Viên một câu trả lời chính xác, nhưng anh cả thật sự trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được."
Không có câu trả lời...
Điều này làm Nghiêm Thanh Viên cảm thấy khó chịu hơn là trực tiếp nói thẳng không cần, không có gì đáng sợ hơn khi có một con dao lơ lửng treo trên cổ mình.
"..." Nghiêm Thanh Viên siết chặt ngón tay, đột nhiên quyết định nên hỏi gì, "Vậy anh cả cảm thấy Cố Hãn Hải thế nào ạ?"
Nghiêm Trạch Thủy suy nghĩ một chút: "Trông có vẻ là một đứa nhỏ thông minh."
Cậu đương nhiên biết Cố Hãn Hải có bao nhiêu tốt, những người nhìn thấy hắn, không có ai nói hắn không tốt.
Cố Hãn Hải rất tốt, không ai có thể phủ nhận.
Nghiêm Trạch Thủy biết câu trả lời có lẽ không thể làm Nghiêm Thanh Viên hài lòng, tuy rằng không biết vì sao Nghiêm Thanh Viên cứ đòi đặt ra giả thiết kỳ lạ này, nhưng...
"Nếu Viên Viên không phải em trai của anh, anh cả sẽ cảm thấy rất mất mát."
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt vùa king ngạc vừa nghi ngờ, tràn đầy mong chờ.
Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được mà bật cười, đứa nhỏ tuổi này sẽ bởi vì lo được lo mất nên có những ý nghĩ kỳ lạ sao?
Nghiêm Trạch Thủy nghĩ nghĩ: "Nếu Viên Viên không phải em trai của anh, vậy Viên Viên có nguyện ý làm em trai của anh cả không?"
"Gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người.
"Anh cả không nỡ bỏ Viên Viên á." Nghiêm Trạch Thủy cười rất dịu dàng, "Viên Viên đối với anh cả mà nói, rất quan trọng."
Nghiêm Thanh Viên mê muội hỏi một câu: "Có bao nhiêu quan trọng?"
Nụ cười của Nghiêm Trạch Thủy hiện lên khó xử, có bao nhiêu quan trọng? Hình dung như thế nào đây?
"Để anh nghĩ xem." Nghiêm Trạch Thủy thật sự nghiêm túc suy tư, sau đó chậm rãi nói, "Đại khái là... Thất vọng về sau mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa."
Nghiêm Thanh Viên bối rối chớp mắt, ý này hình như rất quan trọng.
Ánh mặt trời có quan trọng đối với con người không? Nhưng trời nhiều mây cũng không phải không thể mà? Câu trả lời của Nghiêm Trạch Thủy rất không rõ.
Nhưng đối với Nghiêm Trạch Thủy đây đã là cách bày tỏ tốt nhất rồi, bây giờ Nghiêm Trạch Thủy có cảm giác sợ hãi vì mình giống như đang bị con cái hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, anh sợ Nghiêm Thanh Viên lại vứt ra vấn đề gì mà anh không thể trả lời được.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên không hỏi lại, rũ mắt, đột nhiên giống như kiên định cái gì đó, lập tức giương mắt.
"Anh cả cảm thấy, Cố Hãn Hải thế nào?" Nghiêm Thanh Viên đập bàn đứng dậy, kéo ghế của mình ngồi cạnh Nghiêm Trạch Thủy, "Cậu ấy thông minh lắm, nghe bạn học nói thành tích của cậu ấy siêu tốt, còn là lớp trưởng trong lớp, không phải cho có đâu, lời nói của cậu ấy rất có giá trị, lớp trưởng ai cũng tin cậy!"
"Hửm...?" Nghiêm Trạch Thủy cảm thấy bản thân thật sự không theo kịp được mạch não của thiếu niên tuổi dậy thì.
"Anh cả có phải rất có hảo cảm với Cố Hãn Hải không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Nghiêm Trạch Thủy nhớ lại cuộc gặp mặt nói chuyện không vui vẻ lắm với Cố Hãn Hải, cũng không tính là có hảo cảm nhỉ, hơn nữa cái tính nết kia...
Không lẽ em trai nhỏ nhà mình thích mặt nóng dán mông lạnh* sao?
* Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ (热脸贴冷屁股): Mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững (như cái mông lạnh). Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia | nhiệt tình không được đáp lại | như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt;...
"Cũng được." Nghiêm Trạch Thủy tạm chấp nhận nói.
Nghiêm Thanh Viên biết, về sau anh cả nhất định sẽ hướng về Cố Hãn Hải, quả nhiên là như vậy!
Không sao, cậu rất quan trọng đối với anh cả, không nhìn thấy ánh mặt trời rất quan trọng!
Phải tự tin, làm người của Nghiêm gia, phải tự tin lên!
Nghiêm Thanh Viên há miệng thở dốc, mặc dù sẽ rất khó nói, nhưng chỉ cần gợi ý đơn giản một chút cũng được.
"Em cảm thấy Cố Hãn Hải lớn lên rất tuấn tú! Đẹp trai giống anh cả á! Hơn nữa em có cảm giác Cố Hãn Hải lớn lên rất giống anh cả!"
Nghiêm Trạch Thủy bỗng nhiên hiểu được gì đó, anh loáng thoáng cảm thấy Cố Hãn Hải rất quen mắt, nghĩ vậy giờ cảm thấy dáng vẻ Cố Hãn Hải đúng là rất giống anh.
"Em nói như vậy, bảo sao anh cảm thấy rất quen mắt, thì ra là giống anh." Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười một tiếng, xoa xoa mái tóc Nghiêm Thanh Viên, "Thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có."
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thủy, có một số việc không thể né tránh, vậy thì cũng không cần trốn tránh nữa.
Cậu ở trong sách tàn nhẫn ức hiếp Cố Hãn Hải, cũng đã gặp quả báo.
Nhưng mà đó là sau khi cậu bắt nạt Cố Hãn Hải, bây giờ cậu vẫn chưa làm những chuyện đó mà đúng không?
"Cậu ấy và anh rất giống hả?" Nghiêm Trạch Thủy không ngờ Nghiêm Thanh Viên lại chú ý như vậy, không lẽ vì nguyên nhân này nên Nghiêm Thanh Viên luôn đối xử khác với Cố Hãn Hải không?
"Em cảm thấy, Cố Hãn Hải rất giống anh cả thu nhỏ lại!"
"Ừm, có lẽ có chút."
"Cho nên em cảm thấy, Cố Hãn Hải cậu ấy, cậu ấy..." Cố Hãn Hải lắp bắp nói, "Cậu ấy có thể, có lẽ, em nói là hình như... Có... Có thể... Là em trai của anh cả..."
"?" Mặc dù Nghiêm Thanh Viên nói chuyện âm thanh ngày càng nhỏ, nhưng Nghiêm Trạch Thủy vẫn nghe được rõ ràng, bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mềm của Nghiêm Thanh Viên, lực tay có hơi lớn.
Nghiêm Thanh Viên đang bị sờ không hiểu chuyện gì:???
"Em có thể tìm hắn chơi, nhưng nếu hắn bắt nạt em, anh cả giúp em hết giận nhé."
Thái độ của bản thân Nghiêm Trạch Thủy hơi có chút khúc mắc với Cố Hãn Hải, nhưng nhìn thấy em trai nhà mình không tim không phổi* như vậy còn hướng vẻ mặt về phía đối phương, thậm chí còn muốn làm anh em, cũng không biết rốt cuộc ai đối với ai không tốt.
* 没心没肺(Vô tâm vô phế): Không tim, không phổi, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là... ngu đần.
Hơn nữa cái lí do giống anh này... Nghiêm Trạch Thủy cũng có chút ngượng ngùng không thể giải thích được, không biết nên làm thế nào để từ chối em trai nhỏ nhà mình tràn đầy tinh thần muốn kết giao tình bạn bền chặt nữa.
*Ý anh Nghiêm Trạch Thủy là nghĩ em Nghiêm muốn cho anh Cố làm em của Nghiêm Trạch Thủy.
Nghĩ như vậy, không lẽ Nghiêm Thanh Viên có tố chất huynh khống*?
*cuồng anh zai nhà mình.
"Chỉ... Chỉ như vậy hả?" Nghiêm Thanh Viên há hốc mồm, không lẽ anh cả không cảm thấy lớn lên trông giống rất đáng nghi hả?
"Còn gì nữa hả em?" Nghiêm Trạch Thủy giống như có chút không hiểu.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, cúi đầu, nói không được tâm trạng hiện giờ của mình là thế nào.
Loại cảm giác này, giống như nghĩ rằng mình sắp bước vào đường hoàng Tuyền (1) rồi, nhưng cuối cùng phát hiện bản thân còn chưa đi quỷ môn quan (2).
(1) Hoàng Tuyền (suối vàng): Qua khỏi Quỷ Môn quan, tiếp đó chính là phải đi qua một con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng. Hồn phách của người ta đến âm gian báo danh sẽ phải đi một đoạn đường rất dài, qua rất nhiều quan, vì vậy đường Hoàng Tuyền là tên gọi chung đối với những quan và lộ trình này.
(2) Quỷ Môn Quan là cánh cửa đầu tiên phải bước qua và đây là cánh cửa khó khăn nhất. Trong Quỷ Môn Quan có tất cả 16 Quỷ lớn canh gác, mỗi hồn ma đi qua cánh cửa này đều phải chịu cực hình để có giấy phép thông hành. Những ai khi ở dương thế tâm địa độc ác, khi chết không thay đổi sẽ bị đày đọa, không được đầu thai, trở thành vong hồn vất vưởng.
Quả nhiên người bình thường sẽ không nghĩ đến chuyện ôm nhầm, trùng hợp thường là những chuyện khó bề tưởng tượng.
"Vậy, nếu Cố Hãn Hải làm em trai của anh cả." Nghiêm Thanh Viên hiển nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ vấn đề này.
"Vậy cũng phải xem Cố Hãn Hải người ta có chịu gọi anh một tiếng anh không." Nghiêm Trạch Thủy bất đắc dĩ cười.
"Cậu ấy... Cậu ấy..." Nghiêm Thanh Viên như gấp không chờ nổi muốn nói gì đó.
"Viên Viên." Nghiêm Trạch Thủy nghiêm mặt nói, "Cho dù gia đình Cố Hãn Hải như nào, hắn có ba có mẹ, có nơi cư trú, cũng có động lực để cố gắng sống, đó là gia đình của hắn, em bỗng nhiên một câu muốn người ta đổi nhà, em có từng suy xét đến suy nghĩ của hắn chưa?"
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, suy nghĩ của Cố Hãn Hải?
Cố Hãn Hải, muốn trở lại Nghiêm gia không?
Nghiêm Thanh Viên vậy mà không tìm được câu trả lời, trong sách dùng góc nhìn thứ ba để viết, giống như ghi lại vậy, rốt cuộc nội tâm của Cố Hãn Hải nghĩ như thế nào, không một ai biết hết.
Ấp a ấp úng, Nghiêm Thanh Viên nói: "Anh cả, gia đình Cố Hãn Hải không được tốt lắm."
"Ừm, anh có nghe nói."
"Nhà như vậy, sao cậu ấy có thể cảm thấy tốt được?"
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên, suy tư một lát, nói: "Viên Viên à, sự trưởng thành của một người không thể tách rời mối quan hệ với xung quanh đâu, gặp người, gặp việc đều không giống nhau, em nói Cố Hãn Hải bây giờ rất ưu tú, có lẽ nguyên nhân là do gia đình hắn không phải sao? Hắn đối với bản thân bây giờ có vừa lòng hay không, chuyện này người khác không có quyền xen vào."
Nghiêm Trạch Thủy nhìn em trai nhỏ nhà mình, ánh mắt quá mức dịu dàng.
Anh cực khổ nuôi dưỡng em trai, nở rộ thành đóa hoa đáng yêu, đối với mọi người đều tỏa ra mùi hương dịu dàng, hơi ngốc một xíu xiu, nhưng lại đáng yêu không chịu nổi.
"..." Nhưng Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên càng mất mát.
"Sao thế em?" Nghiêm Trạch Thủy thật sự dở khóc dở cười, nhìn thì giống như mới tốt lên một chút, nhưng sao lúc này lại thành mất mát rồi?
"Không ạ."
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân rất kém cỏi.
Mỗi ngày đều nghĩ về những thứ Cố Hãn Hải người ta không nhất định phải thích.
Trước kia Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân không tệ lắm, thì ra cậu thật sự tệ như vậy ư?
"Viên Viên à?" Nghiêm Trạch Thủy còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại bỗng vang lên, trả lời điện thoại trước mặt Nghiêm Thanh Viên không chút ngại ngùng, sau đó đứng lên, một bên dọn dẹp một bên mặc áo khoác tây trang vào, "Anh phải đi làm việc rồi, Viên Viên còn gì muốn nói với anh cả không?"
"Anh cả ơi." Nghiêm Thanh Viên đi phía sau Nghiêm Trạch Thủy đưa anh ra cửa, ngửa đầu nói, "Em thích anh cả lắm."
Bước chân Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên dừng lại, Nghiêm Thanh Viên trực tiếp đụng lưng Nghiêm Trạch Thủy.
Nghiêm Thanh Viên bối rối lùi lại một bước, nhìn Nghiêm Trạch Thủy sửa lại cổ áo tây trang, làm xong bỗng nhiên bước đến đem Nghiêm Thanh Viên nâng lên xoay vòng vòng, giống như khi bọn họ còn nhỏ luôn chơi.
"Anh cả cũng thích Viên Viên lắm."
Nghiêm Trạch Thủy vội vã ra cửa, sau khi đem Nghiêm Thanh Viên buông ra thì không dừng lại nhanh chóng* ra ngoài, nhưng vừa ra đến trước cửa thì quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, ngây ngẩn.
*Nguyên văn là 馬不停蹄 (Mã bất đình đề): Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Thiếu niên đáng yêu đứng ở cửa, mắt to sáng lấp lánh nhìn anh, sau khi nhìn thấy mắt anh cũng nhìn mình thì cười rất vui vẻ.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên, chỉ cảm thấy sáng sớm hôm nay tinh thần thoải mái hơn mọi ngày, hay là về sau mỗi ngày làm em trai nhỏ nhà mình dậy sớm mỗi sáng cười với anh một cái?
Nghiêm Thanh Viên đứng ở cửa.
Nhìn anh cả nhà mình vội vàng đi làm.
Nhất thời cảm thấy bối rối.
Cậu giống như được an ủi, tính tình nóng nảy của bản thân đã bình tĩnh hơn nhiều.
Mặc dù đứng dưới trời nắng dễ đen da, trời nóng còn dễ làm người ta bực bội, nhưng có thể làm người ta thân thể khỏe mạnh... Nhỉ?
Nghiêm Thanh Viên sáng sớm mang cặp sách đến nhà hàng Cố Hãn Hải, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ kiên cường kia đang lau bàn, không chút nghĩ ngợi mà đẩy cửa đi vào.
Cố Hãn Hải quay đầu lại muốn tiếp khách, lại đối mặt với Nghiêm Thanh Viên bởi vì xúc động mà hai má đỏ bừng đôi mắt sáng lấp lánh, ngay lập tức ngây ngẩn cả người. ngôn tình hay
Trong tay cầm giẻ lau ướt nhẹp dùng để lau mặt bàn, vì vậy không mang găng tay, hắn theo năng đem đôi tay giấu sau lưng.
Nghiêm Thanh Viên nâng đầu, nhìn Cố Hãn Hải cao hơn mình rất nhiều, há miệng thở dốc.
Cố Hãn Hải nhớ tới ngày hôm qua tan rã trong không khí không vui vẻ gì, trong lòng lóe qua cảm xúc phức tạp, đôi mắt vô thức sáng lên khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên cũng dần ảm đạm.
Cũng há miệng, muốn dứt khoát phân rõ giới hạn.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên vốn không cho Cố Hãn Hải cơ hội mở miệng, trực tiếp nói cho xong: "Hôm qua là tôi không đúng, tôi nghĩ ra rồi, chuyện này thật sự là do lỗi của tôi, thật sự xin lỗi, sau đó cậu nghe tôi nói hết đã!"
Đôi mắt sáng lấp lánh của Nghiêm Thanh Viên trong ánh mắt chỉ có ảnh ngược của Cố Hãn Hải, trong giây lát tất cả lời muốn nói của Cố Hãn Hải đều bị nghẹn ở yết hầu, trong đầu chỉ có người trước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]