Chu Hạ biết Nghiêm tiểu thiếu gia đến đây là ý của Túy Ông không phải ở rượu*, dứt khoát tự mình ăn no rồi nói: "Tiểu thiếu gia, không có việc gì thì tôi đi trước."
*ý không ở trong lời; có dụng ý khác.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Chu Hạ: "Anh rất bận hả?"
"Bận... Bận... Cũng không bận lắm..." Giọng nói của Chu Hạ dưới ánh mắt chờ mong của Nghiêm Thanh Viên càng ngày càng nhỏ, "Tiểu thiếu gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì?"
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, cậu thật ra là muốn Chu Hạ ở lại chỗ này, lúc có Chu Hạ, anh cả anh hai cũng sẽ hỏi không quá kỹ càng.
Chu Hạ có chút khó xử gãi tóc: "Tiểu thiếu gia, cậu xem như vậy có được không, ngài sắp xếp thời gian, đến lúc đó tôi lái xe đưa ngài về."
"Được."
Chu Hạ:...
Được thôi, đồng ý còn rất nhanh, xem ra hắn thật sự là một người yểm trợ rồi.
Nghiêm Thanh Viên thu dọn bàn sạch sẽ rồi mới mở bài thi ra, hơn nữa dùng điện thoại bắt đầu tính giờ giống thi tuyển sinh thật sự.
Cố Hãn Hải lau khô tay, giờ cơm trưa đã qua, nhà hàng trống khách, hắn đứng phía sau Nghiêm Thanh Viên, tiểu thiếu gia vẫn luôn không biết.
Tư thế viết chữ của tiểu thiếu gia không tốt lắm, nửa ghé trên mặt bàn.
Kiểu chữ của cậu vô cùng đặc sắc, một đám tròn vo, thoạt nhìn giống như vẽ rất nhiều viên tròn không theo quy tắc.
Nghiêm Thanh Viên đang phải chiến đấu với câu hỏi khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-nham-thieu-gia-gia-duoc-sung-ai-ma-khong-tu-biet/2573111/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.