'' Bạch Úy?'' Thanh âm khàn khàn đầy từ tính vang lên bên tai Bạch Úy.
Lúc này cậu mới chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt mất tập trung mà mơ mơ hồ hồ.
Thẩm Hác trước ngực mới chỉ cài được duy nhất một cái cúc, còn lại cũng toán loạn không gọn gàng, lộ ra một mảnh lớn da dẻ màu lúa mạch khỏe khoắn.
Bạch Úy chẳng biết từ lúc nào tựa sát vào lồng ngực Thẩm Hác, má dán chặt vào cơ ngực hắn.
'' Thân thể không thoải mái sao?'' Một bên thân thiết hỏi, một bên lại dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng cậu.
'' Ừm... Ưm, a...'' Nơi mẫn cảm bị nam nhân xoa xoa, Bạch Úy không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ, hai mắt ướt át hơi hồng hồng, lộ ra một mảnh xuân sắc.
Nhận ra sự thất thố của mình, Bạch Úy lập tức rời khỏi lồng ngực Thẩm Hác, ánh mắt né tránh, khiếp sợ nói: '' Ôm... Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái.''
Bạch Úy hậu tri hậu giác, khó nhịn nổi xấu hổ.
Sao mình lại có thể phát ra âm thanh kỳ quái như vậy... Thẩm Hác nhất thời sững sờ, lại lập tức trở lại vẻ mặt bình thường, quan tâm nói: '' Trước tiên nghỉ ngơi một lúc rồi hãy làm việc.''
Nhìn phòng ngủ bên cạnh, Thẩm Hác không kiêng dè tay chạm qua thuốc mỡ nữa, tự mình mặc áo sơ mi, rồi lại thắt xong cà vạt.
'' Không cần.''
Bạch Úy xua tay một cái, ngượng ngùng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Thẩm Hạc lại không cho cậu cơ hội phản bác, ân cần nói: '' Ở đây nghỉ ngơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-mot-be-tho-nho/1743335/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.