Thẩm Hác là người biết hưởng thụ. Mặc dù chỉ là nơi làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn phải ở lại qua đêm nên vẫn là trang trí theo phong cách xa hoa, có phòng ngủ riêng, có cả phòng tắm cùng phòng để đồ.
Bạch Úy tâm lí chấn động, không dám nhìn xung quanh.
Nghe lời Thẩm Hác, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông.
Hai tay gò bó mà khép lại đặt lên đùi, có thể thấy được không quá tự nhiên.
Thẩm Hác lấy ra một hòm thuốc, mở ra, cầm lên một lọ thuốc mỡ trị bỏng.
Ngồi vào bên cạnh Bạch Úy, ngón tay xoa đến mu bàn tay đỏ ửng của cậu, ôn nhu dặn dò: '' Tạm thời đừng đụng vào nước.''
'' A.''
Bạch Úy gật đầu, rũ mắt không dám nhìn hắn.
Thẩm Hác cao hơn cậu rất nhiều, thời điểm cúi đầu liền vừa mặt nhìn thấy hai vành tai đỏ đỏ nộn nộn kia, đột nhiên hỏi: '' Cậu tên gì?''
'' Bạch... Bạch Úy.''
Vành tai theo hô hấp nóng bỏng phả vào khẽ run rẩy. Cậu không nghĩ tới tổng tài sẽ hỏi tên mình.
Lo lắng Thẩm Hác không biết Hán tự cụ thể liền nhỏ giọng giải thích,'' Bạch trong Tiểu Bạch thỏ, Úy trong xanh thẳm.''*
* Bạch (白) trong Tiểu bạch thỏ ( 小白兔). Úy ( 蔚) trong úy lam/ xanh thẳm ( 蔚蓝).
Thẩm Hác gật đầu tỏ ý đã biết, ánh mắt không dấu vết lướt qua cần cổ trắng nõn, hầu kết khẽ lăn.
Bạch Úy nhìn chằm chằm âu phục đầy vết bẩn của Thẩm Hác, áy náy nói: '' Quần áo của ngài... Tôi sẽ chịu trách nghiệm rửa sạch, hoặc là đền cho ngài cũng được.''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-mot-be-tho-nho/1743334/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.