Lịch làm việc của Thành Nhất rất không ổn định, vì vậy có mấy ngày anh đi quay show ở Hồ Nam, tôi đều không gặp anh. Mấy ngày đó, dì khách VVIP đã tập với tôi hơn một năm có lần hỏi.
“Tiểu Quân, hôm bữa dì thấy người tập trước dì, đi chung với con lúc dì mới tới, là Thành Nhất phải không?”
Tôi liền cúi đầu im lặng. Dì có vẻ sốt ruột, nhỏ giọng nói.
“Con coi nè, xin nó cho dì chụp chung tấm hình hay ký giùm dì một chữ được không?”
Tôi vẫn chỉ im lặng cúi đầu. Dì vốn là vợ của một quan chức cấp cao, không được như ý liền bực mình, trở mặt.
“Dì nói con cũng phải nể mặt dì một chút! Chẳng lẽ dì còn phải đi năn nỉ con à?”
Tôi hơi ngẩng lên một chút, nhìn vào gương mặt thẹn quá hóa giận của dì ấy, cũng không thấy có chút sợ hãi nào, chỉ là thấy phiền chán. Tôi lại rũ mắt xuống, chầm chầm đáp.
“Nếu có người hỏi về dì, con cũng sẽ không đáp.”
Dì ấy tựa như hơi khựng lại một chút, cuối cùng cầm khăn tập lau mồ hôi trên mặt, thở hắt ra nói.
“Dì nói con rồi Tiểu Quân! Con cứ khô khan cứng nhắc như vậy, cả đời cũng chỉ có thể làm cái nghề này thôi! Không biết lấy lòng người khác thì không khá được đâu!”
Có thể là lời ác ý, cũng có thể là không. Dù sao thì cũng là sự thật.
Tôi không có tiền đồ.
Cũng không cần.
*
Trước giờ lịch tập của Thành Nhất đều do anh Lý Vỹ hoặc A Linh gọi tới sắp xếp. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-su-diu-dang/143447/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.