Thành Nhất không nhắc đến chuyện thấy tôi thi đấu, vì vậy tôi cũng không hỏi. Buổi tập tiếp theo hơi khó một chút, vì anh đã nghỉ khá lâu, mà cường độ thì không thể giảm. Đến cuối buổi, Thành Nhất cũng thở không ra hơi nữa, ngồi bệt xuống sàn nhà uống từng ngụm nước.
Mồ hôi trên trán làm tóc anh bết lại, tôi đưa khăn mới cho anh. Thành Nhất nhận khăn rồi, chậm rãi lau mặt, cổ và tay. Anh ấy lau xong rồi, chợt hỏi tôi.
“Tiểu Mỹ, em tập thể hình bao lâu rồi?”
Tôi bị danh xưng đó làm cho ngạc nhiên đến nỗi ngước lên nhìn anh, chỉ có điều vừa chạm vào mắt anh lại vội cụp mắt xuống. Tôi hỏi lại.
“Tiểu Mỹ?”
Thành Nhất tựa như gật đầu, đáp.
“Hôm trước anh nghe Dương Chí Huyền gọi em là Từ Mỹ. Anh cảm thấy nếu không bắt buộc phải gọi là Tiểu Quân, cũng có thể gọi là Tiểu Mỹ chứ?”
“Dù gọi thế nào cũng chỉ là một người.”, Tôi đáp.
“Như vậy, em gọi anh là gì?”
Thành Nhất hỏi.
Tôi cũng không rõ. Người khác rất thích gọi anh ấy là Nhất ca. Nhưng mà tôi...
“Thành Nhất.”, Tôi đáp.
“Vậy trong điện thoại, em cũng lưu tên anh như vậy sao?”
Không rõ hôm nay Thành Nhất ăn phải thứ gì, đột nhiên nói nhiều, lại nói những chuyện vụn vặt như vậy. Tôi nhìn chiếc điện thoại trong túi đeo ở bắp tay mình, im lặng một lúc rồi đáp.
“Em không lưu số của anh.”
*
Không biết câu trả lời của tôi đã đả kích Thành Nhất ra sao, nhưng sau đó anh ấy hoàn toàn không nói gì nữa. Sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-su-diu-dang/143448/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.