Edit: Hann
Tông Bách ôm lấy eo cô, thấp giọng cười nói:
“Cục cưng, đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sức chiến đấu của em yếu như vậy thì phải làm sao?”
Cái gì mà chỉ vừa mới bắt đầu?
Ý nghĩ này vừa xoẹt qua đầu Bạch Phù, người đã bị anh bế lên, nháy mắt đã bị ôm tới giường.
Anh đứng bên giường, cởi áo phông ra, để lộ lồng ngực cường tráng, theo động tác di chuyển, cơ bắp cuồn cuộn hiện ra, đường nét vô cùng gợi cảm.
Trải qua hơn nửa năm vất vả chuẩn bị cho kỳ thi, vậy mà trông anh chẳng những không gầy đi mà dáng người còn có vẻ săn chắc hơn. Sức lực tráng kiện giấu bên dưới làn da màu lúa mì tựa như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Bạch Phù lắc người, nhưng anh nhanh chóng phủ lên người cô, một tay nắm ngực cô xoa nắn, tay kia vỗ về âm hộ của cô, ngón tay anh không đi vào mà dọc theo khe thịt trượt lên trượt xuống, dâm thủy lại chảy ra.
Ngón tay của anh ma sát khe thịt mềm mại, dần dần tạo ra âm thanh nhớp nháp của nước.
Cảm giác ngứa ngáy, trống rỗng lại truyền tới từ bụng dưới, đôi chân dài của Bạch Phù nhịn không được muốn quấn lấy anh, nhưng thấy anh nửa quỳ ngồi ở giữa hai chân, cô chỉ có thể cọ cọ vào eo anh, khe khẽ rên rỉ:
“Ưm ha, ưm… Tông Bách..” Bạch Phù nói không ra hai chữ “em muốn”, chỉ có thể không ngừng nỉ non gọi tên anh.
Tông Bách bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491564/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.