Edit: Hann
Khi Tông Bách tới đón Bạch Phù thì đã là tám giờ tối.
Bạch Phù còn cho rằng hơn nửa năm không gặp, đến lúc gặp lại có lẽ hai người vẫn sẽ cảm thấy có chút xa lạ. Vậy mà khi anh giúp cô đẩy vali, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô, năm ngón tay anh đan chặt lấy tay cô không buông, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, bấy giờ trái tim đang treo lưng của cô mới lắng xuống.
Hóa ra cô không phải là người duy nhất cảm thấy căng thẳng.
“Sao mà không nói lời nào đã tới rồi?” Tông Bách đến bây giờ vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Em muốn tạo cho anh một bất ngờ. Nếu như anh thi hỏng, em sẽ tới an ủi anh. Nếu anh thi tốt, vậy thì em sẽ tới cùng anh ăn mừng.”
Là Tông Bách thay đổi cô, nếu không cô cũng chẳng làm được loại chuyện từ ngàn dặm xa xôi đi tới tạo bất ngờ này.
Tông Bách nắm chặt tay cô: “Nếu như anh thi hỏng, vậy em định an ủi anh thế nào? Thi đậu rồi thì em cũng định ăn mừng ra sao?”
Nhiệt độ nóng bỏng từ làn da của anh truyền đến, thanh âm cũng chậm lại, mang theo vài phần quyến rũ mê người, Bạch Phù hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, làm bộ như không nghe thấy.
Tông Bách không ép cô nữa, anh đưa cô đi ăn tối trước, sau đó quay lại nơi mà Bạch Phù đã thuê năm ngoái, hiện là nơi mà Tông Bách đang thuê để ở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491563/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.