Edit: Hann
Đạn đã lên nòng…cũng chẳng còn cách nào khác.
Dương vật trong tiểu huyệt cô, tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa còn càng lúc càng sưng tấy lên đau đớn.
Tông Bách giơ tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của cô, đau lòng dỗ dành cô: “Cục cưng, chúng ta đau dài không bằng đau ngắn, chút nữa em cố chịu một lát, được không?”
Bạch Phù biết sớm hay muộn thì cũng phải làm, cũng không làm khó anh nữa mà gật đầu:
“Vâng.”
Tông Bách cúi đầu hôn lên môi cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên phía trên môi âm hộ, đó là nơi nhạy cảm nhất của cô. Xoa xoa vài lần thì hai chân cô run lên, cảm giác đau đớn dường như cũng dịu đi một chút.
Anh thấy cô đã dịu đi, tiểu huyệt cũng không còn quá chặt nữa, vì vậy anh nhân cơ hội, thúc mạnh một cú vào sâu bên trong.
“A…”
Phía dưới truyền tới cảm giác đau đớn, hệt như cơ thể bị xé toạc làm đôi, Bạch Phù đau đến cắn chặt môi dưới, mồ hôi trên trán túa ra.
Toàn bộ gậy thịt đều đã đi vào, Tông Bách sướng đến mức da đầu cũng muốn bay lên, nhưng anh lại không dám động, bởi vì Bạch Phù toàn thân căng chặt, rõ ràng là vô cùng đau đớn.
Anh khẽ vuốt lưng cô, cảm nhận được một tầng mồ hôi ướt đẫm, anh đau lòng mà hôn lên đôi môi tái nhợt của cô: “Cục cưng vất vả rồi, lát nữa sẽ không đau nữa.”
Trải qua lần đầu tiên đau đớn, lại được anh vừa hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491565/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.