Edit: Hann
Bạch Phù ngơ ngác nhìn anh.
Trong suốt mấy năm học cấp hai, cấp ba, không phải là không có ai tỏ tình với cô, nhiệt tình có, nóng bỏng có, dịu dàng nho nhã đều có, nhưng cô luôn bình tĩnh cảm ơn rồi trả lời rằng mình chưa muốn yêu sớm.
Nhưng khi đối mặt với Tông Bách, những lời này lại trở nên nhẹ nhàng không có chút thuyết phục.
Đó là vì những nụ hôn triền miên hay vì sự gần gũi thân mật một cách trần trụi?
Cô cảm thấy đây không phải là những lý do hời hợt.
Vui mừng có, rung động có, động tình cũng có.
Nhưng cô vốn tưởng rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, cô và anh sẽ giống như những tia sáng, chỉ vụt sáng khi lướt qua nhau, sau đó ai đi đường nấy.
Cô cho rằng anh cũng nghĩ như vậy, dù sao một người rực rỡ như pháo hoa giống anh sẽ luôn tỏa sáng trong cuộc đời của những người khác, sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại.
Nhưng bây giờ anh lại thay đổi hướng đi của tia sáng, anh muốn đi song song với cô và cùng nhau tiến về phía trước.
Cô biết tuy anh cà lơ phất phơ, đối với chuyện gì cũng không để ý, nhưng chuyện mà anh đã quyết định làm thì chắc chắn không bao giờ đổi ý.
Nhưng liệu cô có thể gánh vác được sự tin tưởng và tình yêu của anh sao?
Liệu có ngày nào đó anh nhận ra bản thân mình đi sai hướng, cảm thấy hóa ra cô cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491549/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.