Edit: Hann
Đèn phòng khách sáng lên.
Bạch Phù đưa túi thuốc vừa mua ở tiệm cho anh: “Cậu đi bôi thuốc đi, như thế miệng vết thương sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tông Bách nâng tay lên trước mặt cô, mu bàn tay bị mảnh thuỷ tinh cứa một nhát, máu chảy đầm đìa: “Nếu cậu cảm thấy tôi thế này vẫn có thể tự bôi thuốc được thì cậu cứ mặc kệ tôi đi.”
Bạch Phù: “…” Cô thấy ngón tay anh vẫn còn lành lặn chán.
Một phút sau.
Cô ngồi ở trước mặt anh, dùng nhíp cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh ra.
Tông Bách nhìn sườn mặt của cô rồi làm như thản nhiên hỏi: “Tịch Nghi Lăng gọi cậu là chị là có ý gì?”
Bạch Phù nghiêm túc nhìn vào vết thương của anh: “Em ấy là em họ của tôi, bởi vì một số lý do nên em ấy lớn lên ở Đồng Thành, vốn dĩ tôi chuyển trường đến đây chính là muốn khuyên em ấy có thể về sống với bác gái của tôi.”
Bạch Phù không biết lời nói của mình đã tạo ra một cơn sóng lớn thế nào trong lòng anh, cô thấy anh hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cười lớn, dựa lưng vào ghế sofa, che mắt lại, lồng ngực phập phồng run rẩy.
“Cậu…cậu sao vậy?”
Không phải não anh cũng bị thương rồi đấy chứ?
Ánh mắt Bạch Phù đầy lo lắng.
Tông Bách đang băn khoăn không biết phải giải thích chuyện này với cô thế nào đây?
Cơ bản là không thể giải thích nổi rằng bấy lâu nay anh đã coi một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491548/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.