Edit: Hann
Tông Bách thấy sắc mặt cô căng thẳng thì thầm nghĩ mình đã dọa cô sợ rồi.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Đều là tôi đoán thôi, cậu đừng nghĩ nhiều quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi bước nào tính bước đó.”
Sắc mặt Bạch Phù hòa hoãn đôi chút, nhưng mấy lời của anh vẫn khiến cô phải nghĩ ngợi.
Cả đêm hôm đó cô đều ngủ không ngon.
Ngược lại người luôn mất ngủ vào ban đêm như Tông Bách lại ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Năm rưỡi sáng, Bạch Phù dậy làm bữa sáng, cô mới bỏ gạo vào nồi thì nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, sau khi hoảng sợ mới nhớ ra trong nhà mới có người vào ở.
Tông Bách ngáp một cái: “Dậy sớm thế?”
“Ừ, còn phải làm luôn cả bữa trưa nữa.”
Tông Bách đang ngáp thì dừng lại, bọn họ ở tuổi này vẫn còn đang dậy thì, với lại việc học nặng nề nên dù ngủ thế nào cũng chẳng đủ, vậy mà cô vẫn còn dậy sớm để nấu cơm, tuy cơm trưa cũng có phần của anh nhưng vốn dĩ từ đầu là chuẩn bị cho Tịch Nghi Lăng.
“Cậu thích Tịch Nghi Lăng vậy sao?” Giọng điệu của anh chua lòm.
Anh thấy trong mắt cô lộ ra vẻ dịu dàng thương tiếc, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Em ấy chịu khổ nhiều rồi nên tôi muốn tốt với em ấy hơn một chút.”
Tông Bách lại càng chua hơn, Tịch Nghi Lăng chịu khổ thì liên quan quái gì đến cô? Tại ba mẹ cho anh cuộc sống quá tốt, chứ anh cũng muốn chịu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491537/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.