Edit: Hann
Bạch Phù không cảm xúc cất từng thứ của anh vào balo, Tông Bách tự biết bản thân nói sai nên vội vàng tìm cách cứu chữa.
Đột nhiên đầu anh nảy số: “Khoan đã.”
Bạch Phù nhìn anh nhưng động tác trên tay vẫn chẳng dừng lại.
“Tôi có thể đoán trước được hành động tiếp theo của nhà họ Mâu đấy.”
Bạch Phù nghi ngờ, hiển nhiên là không mấy tin tưởng.
Tông Bách vỗ ngực bảo đảm: “Nếu tôi nói sai thì tôi tự đi, không cần cậu phải đuổi.”
Bạch Phù trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn đồng ý cho anh ở lại.
Dù sao cô vẫn còn xa lạ với thành phố này, mà đây lại là nơi anh sinh ra và lớn lên.
Trước khi ăn cơm, cô đưa ra ba điều kiện với anh.
“Thứ nhất, trừ phòng của tôi ra thì những chỗ khác cậu có thể ra vào tự do.”
“Thứ hai là ở nhà phải ăn mặc nghiêm chỉnh, không được tùy tiện cởi quần áo.”
“Còn thứ ba thì đợi tôi nghĩ đến rồi nói sau.”
Tông Bách khó hiểu: “Không vào phòng cậu thì tôi ngủ ở đâu đây?”
Trên trán Bạch Phù như hiện ra mấy vạch đen, hóa ra anh còn muốn ngủ ở giường cô nữa à?
“Hay là tôi nhường giường cho cậu, còn tôi ngủ sofa nhé?”
Tông Bách nghe cô nghiến răng thì vội cười hì hì xua tay: “Sao thế được, tôi ngủ sofa cho, sofa mềm mà, nằm thoải mái lắm.”
Bạch Phù ừ một tiếng, giây tiếp theo anh lại thành công khiêu chiến sự nhẫn nại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491536/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.