Bạch Phù quyết định địa điểm ăn trưa chính là ở nhà ăn.
Lúc Tịch Nghi Lăng đến mới nhận ra có thêm cả Tông Bách, em ấy hơi kinh ngạc nhưng lại không hỏi nhiều.
Bạch Phù còn đang nghĩ xem phải giải thích thế nào với em họ, nhưng thấy em ấy bình tĩnh như vậy, có vẻ cô nghĩ nhiều quá rồi.
Tịch Nghi Lăng không tránh Tông Bách, cầm đũa lên rồi nói: “Trưa hôm qua có người tới nhà cảnh cáo bà nội tôi.”
Bạch Phù sửng sốt: “Sao lúc gọi điện thoại em không nói cho chị biết?”
Tịch Nghi Lăng đáp: “Tôi không muốn để cậu lo lắng.”
Tông Bách:…
Anh dùng đũa khảy khảy hạt cơm: “Thế sao bây giờ cậu lại nói?”
Tịch Nghi Lăng trả lời: “Tối hôm qua bọn họ lại tới, nói chỉ cần tôi phối hợp quay một video, thừa nhận những bài tố cáo trên mạng là vu khống thì họ sẽ cho tôi một số tiền, hơn nữa còn hứa sẽ cung cấp tiền cho tôi học đại học.”
Bạch Phù quay sang nhìn Tông Bách, quả đúng như anh dự đoán.
Tông Bách cũng chẳng vì thế mà đắc ý, sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc: “Cậu có đồng ý với bọn họ không?”
Tịch Nghi Lăng lập tức lắc đầu rồi nhìn Bạch Phù: “Tôi nhất định sẽ không phản bội cậu đâu.”
Bạch Phù cảm động: “Cảm ơn em, Nghi Lăng.”
Tông Bách hít một hơi thật sâu, con mẹ nó anh không nuốt trôi cơm nữa rồi.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Bạch Phù đi ra cổng trường liền thấy có người đứng dưới đèn đường.
Hôm nay anh mặc áo phông ngắn tay màu vàng, tay áo trái có dòng chữ màu đen nền hồng, tay phải thì chữ màu trắng nền đen, kết hợp với kiểu tóc phức tạp khiến anh càng trở nên bắt mắt lại lạnh lùng.
Đến khi cô tới gần, anh ngẩng đầu lên nhìn, ý cười nơi đáy mặt nhợt nhạt.
Khoảnh khắc ấy Bạch Phù còn tưởng mình nhìn thấy thiên sứ.
“Cậu chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm, mới chơi được hai ván game.” Anh còn chưa đánh xong, vừa cúi đầu nói vừa chơi tiếp.
Bạch Phù thức thời không quấy rầy anh, hai người sóng vai đi về phía trước.
Cô chưa chơi game bao giờ, thấy màn hình điện thoại anh hết xanh rồi đỏ hoa hết cả mắt, nhìn không bao lâu là cô lại quay đi nơi khác.
Tông Bách đánh nhanh thắng nhanh, chưa được năm phút đã cất điện thoại.
Anh vừa định mở miệng thì cảm thấy như có người đang đi theo sau, bảo Bạch Phù đợi một lát, sau đó khom lưng buộc dây giày, tầm mắt lại quét ra sau thấy hai bóng người kia lập tức trốn đi.
Anh đứng dậy làm như không có gì mà đi tiếp, chờ đến cửa của quán trà sữa kia, anh lại bảo Bạch Phù vào mua trà sữa.
Thấy cô đã hoà vào dòng người xếp hàng, ý cười trên mặt anh nhạt đi, xoay người bước về phía hai người kia.
Hai người đó muốn trốn theo bản năng nhưng bị anh gọi lại.
Anh không cho đối phương thời gian phản ứng, hai tay đút túi rồi đi thẳng vào vấn đề: “Nhà họ Mâu cử mấy người tới hay là nhà họ Chương, Phương, Uông?”
Hai người kia nhìn nhau, người cao nhất đáp: “Mong cậu chủ Tông đừng làm khó dễ chúng tôi, ông chủ có lệnh bảo chúng tôi đến hỏi cô gái đi cạnh cậu mấy câu thôi.”
Tông Bách cười lạnh: “Nếu đã biết tôi là ai thì tôi cũng không gây khó dễ cho hai người làm gì, chỉ cần hai người khai ra người đứng sau, không tìm cô ấy gây chuyện là được.”
Tên gầy khó xử: “Chuyện này…”
Tông Bách rút lại ý cười, cả người cũng trở nên lạnh lùng: “Từ nay về sau Bạch Phù có nhà họ Tông tôi che chở, lời này các anh cứ về truyền đạt lại cho ông chủ của mình, nếu không ngại đối đầu với nhà họ Tông thì cứ tự nhiên.”
Sắc mặt hai người kia xanh mét rồi lập tức rời đi.
Tông Bách xoa mũi, nếu bị ông chủ Tông với quý bà họ Trần biết anh lấy cả họ ra giễu võ dương oai, chắc sắc mặt sẽ vi diệu lắm.
Đúng lúc này Bạch Phù đi ra, đưa trà sữa cho anh: “Trà sữa pudding của cậu này.”
Tông Bách cầm lấy rồi lẩm bẩm: “Haiz vì người đẹp thì có bị đánh mấy cái cũng đáng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]