Edit: Chu
Bạch Phù lớn như vậy mà chưa từng gặp ai chơi bài khác người như anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải cãi lại anh thế nào.
Gió đêm nhè nhẹ du dương, đuôi tóc của cô rũ xuống vai Tông Bách, chui vào quần áo của anh, vừa lạnh vừa ngứa.
Cũng giống như giờ phút này, cô ngơ ngác mở to mắt, cánh môi khẽ mấp máy, trên mặt còn lưu lại dấu cắn nhàn nhạt của anh lúc giữa trưa, chọc đến tim anh phát ngứa.
Muốn nếm thử hương vị trong miệng cô lần nữa, nếm thử chiếc lưỡi nhỏ mềm mại kia…
Ý nghĩ vừa mới nảy lên, bụng nhỏ bên dưới lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Được rồi, không đùa cậu nữa.” Anh ngã ngửa người về phía sau, dựa vào bậc thang.
Bạch Phù không tiếp tục kiềm chế, lập tức đứng dậy.
Dáng vẻ tránh né của cô khiến cho động tác muốn đứng dậy của Tông Bách dừng lại, anh bất đắc dĩ hỏi: “Bạn học Bạch, tôi đâu có đáng sợ đến vậy?”
Bạch Phù quay người lại với anh để chỉnh sửa quần áo, nghe vậy thì nhìn về phía anh: “Không phải đáng sợ, là do cậu luôn đưa ra một vài yêu cầu vô lý, làm người ta không đỡ được.”
Tông Bách cắm đôi tay vào túi: “Nếu cậu cảm thấy việc tôi hôn cậu khiến cho cậu tức giận, cậu có thể hôn trả lại, tôi sẽ đáp ứng cậu mọi lúc.”
Bạch Phù: “…”
Này đâu thể đánh đồng với việc “Tôi đánh cậu một cái, nếu cảm thấy khó chịu, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491492/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.