Edit: Qin
Khóe mắt Bạch Phù hơi co rút, làm lơ câu nói vừa tự luyến vừa thèm đòn của anh.
Cô đưa chiếc túi mình đang cầm cho anh: “Áo đồng phục của cậu này, tôi giặt sạch rồi.”
Tông Bách không cầm lấy mà lại lười biếng nói: “Tôi có thói ở sạch, đồ bị người khác chạm qua rồi thì không cần nữa.”
Bạch Phù rút tay lại: “Xin lỗi.”
Tông Bách xua tay tỏ vẻ không sao cả: “Một cái áo thôi mà.”
Bạch Phù cũng không muốn nhiều lời về chuyện này, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cô đã nhìn thấy bên cạnh anh để hai cái cà mèn, đoán là anh muốn trả lại cho mình.
Lúc này Tông Bách lại dựng ngón trỏ rồi đặt lên môi, ý bảo cô đừng nói gì.
Bạch Phù nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy một thứ gì đó lông xù xù nhảy ra từ bụi cỏ, sau đó khẽ kêu “meo meo” hai tiếng.
Hóa ra là một chú mèo nhỏ màu vàng.
Tông Bách lấy thức ăn cho mèo từ trong túi ra, đặt vào tay rồi xòe tay ra trước mặt nó.
Mèo nhỏ vui vẻ chạy về phía anh, Tông Bách rắc hạt mèo lên cầu thang, nhìn nó say sưa ăn ngon nghẻ.
Nhưng bởi vì còn nhỏ nên ăn không được nhiều, cố lắm cũng chỉ hết được một nửa.
Bạch Phù nhớ tới lần thứ hai gặp anh, lúc đó anh cũng đang cho mèo hoang ăn.
“Cậu thường xuyên đến đây cho tụi nó ăn à?” Cô nhẹ giọng hỏi, sợ sẽ dọa chú mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491491/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.