Edit: Qin
Đang là giữa trưa hè nên thời tiết cực kỳ nóng bức.
Quạt trần chóng phòng khám nhỏ xoay đều, nhưng vẫn chẳng đuổi được hết sự oi bức đi.
Tông Bách không chịu nổi, chạy đến bậc thang rồi ngồi xổm xuống, vén vạt áo lau đi mồ hôi trên mặt.
Sau một lúc lâu anh mới nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn, là Bạch Phù đi ra.
Tâm trạng của Bạch Phù có chút nặng nề, lơ đãng nhìn thấy cơ bụng trần trụi của anh, rắn chắc chứa đầy sức mạnh, cô cuống quít nhìn đi nơi khác, ánh mắt dừng ở bồn hoa ngoài đình viện.
Tông Bách vội vàng thả áo xuống rồi đứng lên, vốn dĩ anh đang rất tự nhiên nhưng lại bị hành động của cô làm cho đỏ mặt, không hiểu sao lại ngượng ngùng.
Anh tìm đề tài nói chuyện: “Bác sĩ bảo sao?”
Nói đến chuyện chính, thần sắc của Bạch Phù cũng bình tĩnh trở lại: “Bị thương ngoài da, mắt cá chân bị trẹo, bác sĩ đang đánh tan máu bầm cho em ấy.”
Dứt lời liền nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong.
Bác sĩ trung y đã có tuổi, nghiêm khắc nói: “Con bé này cháu đừng có trốn, đau dài không bằng đau ngắn, xoa tan máu bầm thì cháu mới khỏi nhanh được.”
Sau đó rốt cuộc không nghe thấy Tịch Nghi Lăng kêu đau nữa.
Bạch Phù biết em ấy đang nhẫn nhịn, khiến cô càng thêm đau lòng.
Tông Bách thấy lông mày của cô nhíu lại, thường xuyên nhìn về phía cửa, sắc mặt căng thẳng, không khỏi nhớ tới lời đồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491485/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.