Edit: Chu
Bạch Phù nhìn anh với vẻ mặt khó tin.
Chỗ nào mới tính là không quá đáng?
Lại thấy hai tay anh đang cắm vào trong túi, nửa người trên hơi nghiêng đến, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, thảnh thơi đến mức tựa như vừa rồi chỉ hỏi: cậu đã ăn gì vào bữa trưa?
Tông Bách đương nhiên rất khẩn trương, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Để giữ mặt mũi của mình, anh biểu hiện vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn khẽ nhướng mày, đánh đòn phủ đầu: “Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ coi như là cậu đã đồng ý.”
Bạch Phù trừng mắt lớn hết cỡ, thấy anh lại nhắm mắt cúi đầu, vội vàng giơ tay chặn lại.
Đôi môi mỏng, mềm mại và ấm áp dán vào lòng bàn tay cô, cơ thể hai người đều run lên.
Tim Bạch Phù không kiềm chế được đập nhanh hơn: “Bạn học Tông, cậu không thể làm như vậy.”
Đôi mắt Tông Bách hơi híp lại, đôi môi dán ở lòng bàn tay cô lúc đóng lúc mở: “Bạn học Bạch, làm người thì phải tử tế, không thể vong ân phụ nghĩa.”
Bạch Phù: “…”
Khi nói chuyện, hơi thở ẩm ướt của anh thấm vào lòng bàn tay, khiến cô không biết phải làm thế nào.
Cô muốn rút về tay, lại sợ anh sẽ tiếp tục sấn đến, khẽ cong bàn tay lên, cách xa môi anh một chút, nhưng chóp mũi thẳng tắp vẫn dán vào đốt ngón tay, người này vẫn cứ như vậy, không vì lời nói của cô mà từ bỏ ý định, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491486/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.