Edit: Thảo Anh
Bạch Phù mới từ sân thượng xuống dưới đã gặp phải Tông Bách đang chạy lên trên.
Thân hình cao lớn của anh chặn đường đi xuống của cô.
Cô hơi thở phì phò, đứng từ trên cao nhìn anh.
Thiếu niên mặc đồng phục màu trắng lộ ra bắp tay săn chắc, cơ bắp ở đùi cũng cứng rắn có lực, một trên một dưới dẫm lên bậc thang, cẳng chân tràn ngập lực lượng.
Không đợi cô nói chuyện, anh đã hỏi trước: “Cậu tìm Tịch Nghi Lăng làm cái gì?”
“Em ấy còn chưa ăn cơm trưa.”
Tông Bách thật sự rất muốn hỏi: Tịch Nghi Lăng ăn hay không thì liên quan gì đến cậu?
Lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Cậu nhất định muốn tìm được cậu ta?”
Trong lòng Bạch Phù sốt ruột nhưng vẫn gật đầu, ít nhất cũng phải xác định xem em ấy có an toàn hay không.
Tông Bách ừ một tiếng: “Được rồi, tôi tìm giúp cậu.”
Nhiều người thì càng dễ tìm hơn, Bạch Phù cảm kích cười với anh: “Cảm ơn cậu.”
Hai người cùng xuống lầu, đi thẳng ra sau núi.
Tông Bách nhìn lướt qua rừng cây xanh um tươi tốt, vội vàng nói: “Cậu tìm phía đông, tôi tìm phía tây, tìm thấy thì gọi ngay cho tôi, đừng tự mình hành động, nếu không tìm được thì chúng ta tập hợp ở cửa sau trường học.”
Sau khi trao đổi số điện thoại xong, hai người phân công nhau đi tìm.
Mười phút sau, cả hai chạm trán ở cửa sau.
Tông Bách ngồi xổm xuống, nhặt một nhánh cây lên, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491484/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.