Edit: Dưaa
Ngay khi Bạch Phù nghĩ rằng mình sắp bại lộ, một bóng người đã đứng trước mặt cô.
Dáng người mảnh khảnh lười biếng, kiểu tóc kiêu ngạo và giọng điệu thất thường.
“Ánh sáng này kém quá, không chụp ra nổi ba phần đẹp trai của thiếu gia đây.”
Tông Bách nhìn vào máy ảnh sửa sang lại kiểu tóc, nhìn Mâu Tư Nhan nhướng mày khiêu khích: “Sao nào?”
Vẻ mặt cảnh giác trước “hung thần ác sát” của Mâu Tư Nhan ngay lập tức biến mất, cô ta miễn cưỡng cười: “Cậu tiếp tục đi.”
Nói xong cô ta lập tức dời tầm mắt, ở góc khuất mà anh không nhìn thấy chậm rãi thở phào.
Dọa chết người rồi.
Mâu Tư Nhan cũng không còn tâm trạng gì mà dạy dỗ người khác, quay qua nói với lũ bạn: “Đi thôi, lần sau xử lí nó sau.”
Lúc Bạch Phù ló ra từ phía sau Tông Bách, đám Mâu Tư Nhan không biết đã đi đường nào, em họ cũng không nhìn thấy nữa.
Hành lang trống không cô mới mở miệng cảm ơn: “Vừa nãy cảm ơn cậu.”
Tông Bách nhét điện thoại lại vào túi quần, xoay người nhướng mày: “Chỉ cảm ơn không thôi à?”
Bạch Phù biết anh giúp mình việc lớn, chỉ cảm ơn suông thì không đủ thành ý.
Cô hỏi thử: “Tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Tông Bách đút hai tay vào túi quần: “Ăn gì?”
Bạch Phù vừa tới Đồng Thành không bao lâu, nơi đến nhiều nhất là trường học và chợ nên không quá quen thuộc địa hình xung quanh.
“Cậu quyết định đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491473/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.