Edit: Qin
Bạch Phù không phải người thích cãi cọ, hơn nữa nấu ăn lại là thú vui của cô, đối với cô mà nói đây chẳng qua chỉ là chuyện nhiều thêm một đôi đũa.
Nói qua cũng phải nói lại, nhìn anh ăn rất ngon miệng, đối với một người nấu ăn thì đây có thể coi là một lời khen ngợi.
“Ngày mai cậu muốn ăn cái gì?” Cô hỏi.
Tông Bách không ngờ mình còn có thể gọi món: “Tuỳ cậu.”
Bạch Phù lại hỏi: “Cậu có ăn kiêng hay đặc biệt thích ăn cái gì không?”
Tông Bách bình tĩnh nhìn cô.
Bạch Phù bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Bạn học Bạch, cậu…” Anh chưa nghĩ ra được từ thích hợp: “Thôi bỏ đi, tôi không ăn rau thơm.”
Bạch Phù ghi nhớ: “Ok, vậy tôi đưa cơm cho Nghi Lăng, tiện thể đưa cho cậu luôn.”
Cô sắp xếp rất thoả đáng, rốt cuộc Tông Bách cũng biết sự kỳ lạ kia xuất phát từ đâu.
Hình như cô không bao giờ nổi giận, thậm chí còn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, sau đó đã tiến vào trạng thái bình tĩnh đón nhận tất cả.
Ví dụ như viết bản kiểm điểm, lại tỷ như đưa cơm cho anh…
Anh nghi ngờ không biết có chuyện gì có thể khiến cô tức giận hoặc đau lòng hay không.
Trước khi đi, Tông Bách còn mượn phòng bếp của chủ quán để rửa sạch cà mèn rồi trả lại cho cô.
Bạch Phù có chút ngoài ý muốn, dù sao thoạt nhìn anh cũng không giống người sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491474/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.