Edit: Qin
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Phù liền thản nhiên.
Tông Bách thấy cô chẳng có gì gọi là tức giận, thậm chí còn có ý thúc giục anh.
Anh cảm thấy cô đúng là thú vị.
Rút một chiếc bút đen cùng một tờ giấy trắng từ bàn làm việc bên cạnh, sau đó đặt trước mặt cô.
“Bản kiểm điểm 1000 chữ, cảm ơn nhé.”
Bạch Phù thở ra một hơi, cũng may viết lách là nghề của cô.
Lần đầu tiên viết bản kiểm điểm nên cô còn thấy hơi lạ lẫm.
Nhìn nét hứng thú trên mặt cô, Tông Bách “xuỳ” một tiếng: “Tranh thủ thời gian đi, tan học là phải nộp đấy.”
Nói xong anh duỗi chân khều một chiếc ghế tới, ôm tay trước ngực rồi ngồi xuống.
Người đã lui lại, cảm giác áp bách cũng rút đi nhưng hơi thở vẫn còn như ẩn như hiện nơi đầu mũi, Bạch Phù ổn định cảm xúc, ngồi xuống, đặt bút.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Tông Bách vừa mới cầm điện thoại đã cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Sao vậy? Hối hận à?”
Bạch Phù lắc đầu: “Trước khi viết cũng phải xác định đề bài, dựa vào đó tôi mới phát triển tiếp nội dung được.”
Tông Bách nhướng mày nhìn lại.
Bạch Phù giải thích: “Nói cho dễ hiểu thì tôi muốn hỏi cậu đã phạm phải lỗi gì?”
Tông Bách tránh nặng tìm nhẹ: “Lúc trèo tường không cẩn thận dẫm vào cây giống.”
Bạch Phù gật đầu, chép lại vào giấy nháp: “Trèo tường lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491471/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.