Edit: Sel
Bạch Phù nhìn chằm chặp vào tay anh.
Điện thoại vẫn để trên bàn, chỉ là năm ngón tay của anh đang nắm lấy nó, ngón trỏ như có như không gõ lên màn hình.
Giống như lúc này cô đang bị vây lại giữa anh và bàn làm việc, ánh mắt vô hình khoá chặt trên người cô, khiến hô hấp cũng khó khăn.
Anh cười xấu xa hỏi: “Cậu mở hay là tôi mở đây?”
Điện thoại của cô không cài mật mã.
Chỉ cần mở album ra là có thể nhìn thấy từng tấm ảnh chụp hồ sơ mà cô đã chụp.
Hồ sơ của những nữ sinh đã bắt nạt Tịch Nghi Lăng.
Bao gồm cả tư liệu về ba mẹ.
Bạch Phù nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhạt đáp: “Bạn học Tông, cậu có biết tự tiện xem điện thoại của người khác khi chưa được cho phép chính là xâm phạm quyền riêng tư không?”
Tông Bách gật gù, sau đó đúng lý hợp tình hỏi: “Không phải tôi đang hỏi ý của cậu sao?”
Bạch Phù nghẹn họng: “…”
Ngữ khí cực kỳ vô lại.
Tầm mắt của Tông Bách dừng trên cặp lông mày khẽ nhíu lại của cô, người này ngay cả tức giận cũng bình thản, dường như không có sự xúc động hay lỗ mãng nên có ở tuổi này, nhẹ nhàng giống như cơn gió mùa hạ vậy.
Anh hơi nhướng mi: “Thật ra không cần xem thì tôi cũng biết cậu chụp cái gì.”
Bạch Phù nhìn anh, nghe anh nói tiếp: “Cậu đang điều tra đám Mâu Tư Nhan.”
Đáy mắt Bạch Phù xẹt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-lay-em/3491470/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.