Trong phòng bệnh, vang lên tiếng khóc nho nhỏ.
"Anh ơi..."
Đôi mắt Chu Trì Ngư đỏ hoe như mắt thỏ con: "Anh có đau không vậy..." Nước mắt làm ướt khẩu trang, bé muốn chạm vào hắn nhưng thấy đủ thứ máy móc giám sát gắn đầy người Cố Uyên, chỉ biết run run vai mà lo lắng.
Cố Uyên đầu nghiêng trên gối, ánh mắt mờ đục dần hội tụ, dừng lại nơi đôi mắt sưng đỏ của Chu Trì Ngư.
Chiếc mặt nạ dưỡng khí bên trong có làn sương trắng cứ mờ rồi lại trong, hắn cố gắng muốn nói chuyện với Chu Trì Ngư, nhưng đờm nghẽn cổ khiến hắn chỉ có thể thở khò khè mệt nhọc.
"Tiểu Ngư, con có thể sờ tay anh một chút."
Ông Cố nhận ra mong muốn của Cố Uyên, xót xa cau mày.
"Chắc anh con sẽ thấy đỡ hơn một chút."
Ông thở dài, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt bên má Cố Uyên.
Đứa cháu nhỏ của ông mới sinh ra đời mà đã phải chịu nhiều đau đớn quá.
"Con thật sự có thể chạm vào được không?"
Chu Trì Ngư ngoan ngoãn đeo găng tay, cẩn thận nhìn quanh xin ý kiến người lớn. Cố Thành gật đầu rồi bế bé ngồi lên ghế cạnh giường, để tiện giao tiếp với Cố Uyên.
"Anh ơi..."
Chu Trì Ngư nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, như thể đang nâng báu vật mà v**t v*.
Chụt!
Qua lớp khẩu trang, bé hôn lên mu bàn tay, rất khẽ, sợ làm hắn đau.
Trên màn hình máy đo nhịp tim, một đường thẳng đều đều dần dần nổi lên thành từng gợn sóng nhỏ.
Chu Trì Ngư hít hít mũi đỏ, lo lắng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680807/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.