Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên hàng mi của Cố Uyên.
Chu Trì Ngư dụi dụi mắt, phát hiện Cố Uyên đang khóc.
"Anh đừng khóc mà, chúng ta mỗi ngày đều có thể gọi video nói chuyện. Nếu anh nhớ em, em sẽ đến Mỹ thăm anh."
Từ trước đến nay Chu Trì Ngư rất giỏi dỗ người khác, nhưng lần này lại cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao.
Yết hầu Cố Uyên khẽ chuyển động, mãi sau mới cố gắng nâng tay lên, giúp Chu Trì Ngư vuốt lại mấy sợi tóc rối bù.
Thật ra, hắn muốn nói với Chu Trì Ngư rằng, nếu lỡ như hắn không thể trở về được thì sao —
Không, vẫn là đừng nói thì hơn.
"Để em sưởi ấm tay cho anh nha, anh trai." Chu Trì Ngư đặt bàn tay lạnh ngắt của Cố Uyên vào trong lòng bàn tay mình, thì thầm: "Anh sẽ không lạnh nữa đâu."
Dù đắp rất nhiều chăn, cơ thể Cố Uyên vẫn lạnh lẽo đến đáng sợ. Chu Trì Ngư rất muốn leo lên giường ôm lấy hắn, nhưng bé biết mình không thể làm vậy.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đôi mắt đều ngấn đầy nước.
Chu Trì Ngư cúi người sát giường, ôm lấy tay Cố Uyên, rồi vẽ hình trái tim trong lòng bàn tay hắn.
Lông mi Cố Uyên khẽ run lên, hắn khều ngón tay Chu Trì Ngư. Chu Trì Ngư bật cười, gương mặt tươi sáng động lòng người, trông y hệt lúc bé bốn tuổi mới gặp hắn.
"Anh đồng ý."
Cố Uyên khẽ nói.
"Đồng ý?" Chu Trì Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, chưa hiểu được ý nghĩa của hai từ ấy: "Đồng ý cái gì vậy? Anh ơi?"
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680808/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.