Nước hồ sâu và lạnh đến mức khiến toàn thân Cố Uyên đau buốt. Hắn cố gắng bơi về phía Chu Trì Ngư đang chìm dần, nắm chặt sợi dây thừng buộc trên người bé.
Tai hắn ù đi bởi âm thanh "ong ong" không ngừng vang lên, hắn ho sặc một tiếng, nước hồ tanh lạnh tràn vào mũi và phổi.
Hắn theo phản xạ ôm lấy ngực, buông tay ra một chút, nhưng khi còn đủ tỉnh táo, vẫn cố siết chặt sợi dây.
Thời gian trôi qua càng lâu, tầm nhìn của Cố Uyên càng mờ nhòe, tan rã. Bằng chút sức lực cuối cùng, hắn gỡ được dây thừng buộc vào tảng đá. Nhịp tim vang bên tai càng lúc càng nhỏ dần, yếu ớt...
"Tiểu Ngư..."
Hắn không kịp túm lấy đôi giày thể thao màu cam kia, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.
...
Trong phòng bệnh, Chu Trì Ngư từ từ mở mắt. Cảnh vật lạ lẫm khiến bé co rúm người lại theo phản xạ, sợ hãi kêu lên: "Anh ơi! Ông ơi!"
Bé nâng cánh tay cắm kim truyền, vội vã trèo xuống khỏi giường bệnh.
"Anh ơi! Ông ơi!"
Cơn đau không ngừng dội lên hệ thần kinh khiến môi bé tái nhợt. Mỗi lần hít thở, khí quản lại đau như bị lửa đốt.
"Anh ơi, mọi người đang ở đâu..."
"Hu hu hu..."
Chu Trì Ngư càng lúc càng hoảng sợ, trong đầu liên tục hiện lên từng đoạn ký ức kinh hoàng.
Thầy Quang lúc đó thật đáng sợ, trói chặt đến mức đau điếng, bé còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị ném xuống hồ đen ngòm.
"Hu hu hu... mẹ ơi..."
Bé lấy tay che miệng khô khốc, trong miệng tràn ra vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680806/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.