Mặt nước biển xanh thẳm như dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng vây quanh lấy hai người. Chu Trì Ngư ngơ ngác nhìn Cố Uyên và cười ngây thơ, trong mắt đầy vẻ không hiểu.
"Anh à, sao anh không ước được khỏe mạnh lại?"
Trên đường trở về, Chu Trì Ngư cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Cố Uyên dựa vào đệm ghế, giọng nói dịu dàng: "Chỉ cần mỗi mùa đông đều có thể cùng em đi chơi, vậy là đủ rồi."
Với hắn, được bên cạnh Chu Trì Ngư có nghĩa là vẫn còn có thể làm người thân với ba mẹ và ông nội. Như vậy là quá đủ rồi, chẳng còn gì để tiếc nuối.
...
Mùa hè, những đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt nở lưa thưa trên thân cây vù hương, phía sau Cố gia, bên bờ hồ có một đàn thiên nga đang nhàn nhã chơi đùa trong làn nước xanh biếc.
Ở vườn hoa, Chu Trì Ngư vun đất tơi xốp, đem những hạt giống hoa hướng dương mà hai người đã cùng nhau mua về, chôn sâu xuống đất.
Chỉ mới sáu tháng trôi qua, Cố Uyên đã cao lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn hẳn một cái đầu so với Chu Trì Ngư. Còn Chu Trì Ngư thì ngoài việc ăn khỏe hơn, dường như không có thay đổi gì mấy.
Nhưng Cố Uyên đã nói, Chu Trì Ngư càng ngày càng đáng yêu hơn.
Trước phòng làm việc của ông Cố, hai ba con đang bàn bạc về chuyện quỹ đầu tư của Chu gia.
Còn một năm rưỡi nữa là Chu Trì Ngư tròn mười một tuổi, ông Cố yêu cầu phải chuẩn bị sẵn sàng việc tiếp nhận và quản lý công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680805/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.