Chạy băng qua con đường nhỏ phủ đầy lá mục và cành khô, Chu Trì Ngư thở hổn hển, mồ hôi sau lưng đã làm ướt hết chiếc áo thun, hai chân càng lúc càng nặng như chì.
Cuối cùng cũng tới chỗ an toàn, ba người đang nghỉ ngơi thấy Chu Trì Ngư vội vàng lao tới, Chu Tuấn Dặc lập tức chạy ra hỏi: "Tiểu Ngư, anh cậu sao rồi?"
"Anh tớ không sao." Chu Trì Ngư đặt Cố Uyên xuống, dù mỗi lần hít thở đều như có tiếng rít, bé vẫn tự hào nói: "Tớ vừa rồi siêu giỏi luôn, cõng anh tớ chạy một đoạn rất xa rất xa."
Nói rồi, khuôn mặt đầy mồ hôi nhìn Cố Uyên, cười tít mắt hỏi: "Anh, có phải em rất khỏe không?"
"Đúng vậy." Cố Uyên lấy khăn giấy lau mặt cho Chu Trì Ngư: "May có em, nếu không anh đã bị quái thú ăn mất rồi."
"Dĩ nhiên rồi." Chu Trì Ngư tiện tay buộc tóc lên, dùng dây chun cột tóc trên đỉnh đầu thành một búi nhỏ đơn giản: "Đám quái thú đó đáng sợ thiệt."
"Tiểu Ngư, kiểu tóc của cậu dễ thương ghê."
Tiếng của tiểu Quả Quả khiến mọi người cùng nhìn về phía Chu Trì Ngư. Cái đầu tròn tròn, bóng mượt cộng với búi tóc nhỏ nhỏ trên đỉnh khiến bé trông chẳng khác gì một trái táo nhỏ.
"Tiểu Ngư, lúc nãy cậu không sợ à?" Chu Tuấn Dặc nhìn gương mặt tròn trịa hồng hồng của Chu Trì Ngư, ngưỡng mộ nói: "Cậu dũng cảm thật đó."
Sau khi bình tĩnh lại, Chu Tuấn Dặc nghĩ lại thì đám "quái thú" kia chắc sẽ không làm hại ai, chỉ là lúc đó hoảng quá nên ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680804/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.