Suốt buổi trưa, Cố Uyên đều ở lại chơi dưới nước cùng Chu Trì Ngư. Tuy Cố Uyên không thể ngâm nước quá lâu, nhưng khi mệt thì hắn sẽ ngồi yên bên bờ bể bơi để cùng Chu Trì Ngư chơi, hoặc cùng chơi trò ném bóng nhặt bóng đơn giản.
Thực ra, Cố Uyên có chút do dự — kiểu trò chơi như ném bóng cho Chu Trì Ngư nhặt về rất giống kiểu một người chủ đang chơi với thú cưng. Thế nhưng Chu Trì Ngư lại rất thích trò này, đầu đội mũ bơi tròn trịa như một chú hải cẩu con, vừa đáng yêu vừa vụng về.
Đến giờ ăn tối, hai đứa nhỏ đã chơi đến mệt nên ngồi ăn ngay trên ghế sofa cạnh bể bơi. Sau khi khám sức khỏe cho Cố Uyên, bác sĩ khá bất ngờ — bà vốn tưởng buổi chiều vận động như vậy chắc hắn sẽ khó chịu, ai ngờ tình trạng hô hấp lại ổn định và tốt lên.
"Anh ơi, hôm nay không có món nào dở hết nha."
Chu Trì Ngư vừa cắn miếng thịt gà có màu sắc hấp dẫn vừa vui vẻ lắc lư đầu: "Ngon hết sảy luôn đó!"
Cố Uyên lặng lẽ nhìn bé, rồi bất chợt hỏi: "Chu Trì Ngư, em có còn nhớ ba mẹ mình không?"
"Nhớ chứ." Chu Trì Ngư vừa ăn cháo gà vừa nhỏ giọng đáp: "Em ngày nào cũng nhớ ba mẹ hết."
"Ừ." Cố Uyên không nói gì thêm, quấn chặt khăn tắm quanh người, trong đầu lại nghĩ đến hành tinh cô đơn của riêng mình.
Nếu Chu Trì Ngư biết, chắc sẽ buồn lắm.
"Em ngày nào cũng nhớ anh mà." Chu Trì Ngư múc một thìa cháo, cười ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680790/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.