Ánh sáng rực rỡ từ những chùm pháo hoa như sao băng lướt qua, phản chiếu lung linh trên tấm kính cửa sổ.
Trong nhà, bữa cơm tất niên của Cố gia đã bắt đầu. Nhưng Cố Uyên lại ôm món quà trong lòng, cùng Chu Trì Ngư ngồi trước cửa sổ ngắm pháo hoa.
Dù pháo hoa rất đẹp, nhưng ánh mắt của Chu Trì Ngư cứ nhìn chằm chằm vào bàn ăn, mắt tròn xoe đầy thèm thuồng.
Bé đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nước miếng suýt chảy ra.
"Anh ơi, mình không đi ăn cơm à?" Chu Trì Ngư dụi dụi đôi tay nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh đầy vẻ sốt ruột: "Chú và dì bưng ra bao nhiêu món ngon kìa."
"Chu Trì Ngư."
Trong đầu Cố Uyên lúc này vẫn đầy ắp những suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra trong căn phòng quà tặng.
Đôi mắt đẹp trong veo của Chu Trì Ngư khiến hắn liên tưởng đến con mèo nhỏ màu cam mà mình nuôi — ánh mắt ấy tràn đầy sự phụ thuộc và đáng yêu.
Nếu hắn từng có thể nuôi mèo nhỏ, thì cũng có thể chăm sóc Chu Trì Ngư.
Vậy thì, hắn cần một cái cớ.
Lúc này, quản gia lên tiếng nhắc họ đi ăn cơm. Cố Uyên quay đầu lại nhìn, thấy Lan Lan, Lam Dịch Lâm, cả Cố Phong và Thẩm Vũ Tiêu, đều đang nhìn món quà trong tay hắn với ánh mắt đầy ao ước.
"Chúng ta đi ngay thôi!" Chu Trì Ngư không thể chờ được nữa, hai chân bé mũm mĩm đã sẵn sàng lao lên, chỉ chờ Cố Uyên ra hiệu.
Cố Uyên gật đầu từ tốn, ánh mắt chăm chú nhìn Chu Trì Ngư: "Em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680791/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.