Trong bóng đêm, hai bóng người – một cao, một thấp – lặng lẽ đi qua phòng khách.
Cố Uyên không thích ăn đồ vặt, môi trường sống cũng đòi hỏi rất cao về chất lượng không khí, vì vậy trong phòng ngủ của hắn gần như không có đồ linh tinh. Muốn tìm đồ ăn vặt thì chỉ có thể vào phòng chuyên dụng chứa chúng.
Bánh xe lăn nhẹ nhàng lăn trên thảm. Chu Trì Ngư lén lút đẩy xe cho Cố Uyên, mắt mở to như cú mèo, săm soi mọi ngóc ngách tìm đồ ăn vặt.
So với sự hồi hộp ấy, Cố Uyên trông rất điềm tĩnh, khuôn mặt đẹp trai lộ ra chút khó chịu. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác uy h**p – mà người uy h**p lại là "em trai ngoan" do chính tay mình dạy dỗ.
Ánh đèn vàng nhạt phủ lên sàn đá một lớp sương mỏng màu bạc. Vì sợ lạnh nên Cố Uyên khoác thêm áo khoác lông cừu. Khi vô tình quay đầu lại, hắn để ý thấy hai bên má của Chu Trì Ngư đang lấm tấm nước mắt.
Chu Trì Ngư... đang khóc ư?
"Em..." Hắn định nói gì đó rồi lại thôi.
"Sao vậy ạ?" Giọng Chu Trì Ngư rất nhỏ, nghe giống như một chú chuột con đang vụng trộm gặm đồ ăn, thì thầm rất khẽ, rõ ràng lo lắng kế hoạch trộm đồ ăn vặt bị người lớn phát hiện.
Lúc này, sự nghiêm nghị và khó chịu trên mặt Cố Uyên dần tan biến, ánh mắt hắn cũng dịu lại, xen chút bất lực và cảm thông.
Chu Trì Ngư còn nhỏ quá, tại sao lại bắt em ấy giảm cân chứ?
Đinh!
Hệ thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680789/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.